• 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5

Nhật ký gã tồi và… cô cave bé nhỏ...


Ấn +1 Để Load trang nhanh hơn

Chạp 1 : 

Năm tôi 11 tuổi , tôi được anh trai giới thiệu vào tập luyện cho đội tuyển bơi lội của tỉnh , tôi bắt một cuộc sống xa gia đình , tự lập và hoàn toàn không phụ thuộc vào ai . Tôi sống ở khu nhà dành cho vận động viên trên đường Phan Bội Châu , thành phố Quy Nhơn .

Tôi mê bóng đá lắm , nhưng tôi đá rất dở . Lý do đó có thể vì bọn trẻ trong xóm không thích tôi , bọn nó thường không cho tôi tham gia những trận đá bóng sân làng . Tuổi thơ tôi thường thui thủi một mình . Mãi về sau , tôi cố gắng học hỏi nhiều từ người anh kề tôi và tôi đã dần hoàn thiện được các kĩ năng tân bóng , hãm bóng , dắt bóng , qua người , sút bóng được tốt hơn .

Tôi nghe nhạc rap , thích đi đó đây một mình , ngồi ngắm biển và chạy bộ . Tôi thích ăn các món dân dã và uống thứ nước sâm lạnh bán gần ở cửa siêu thị Coop-mark. Tôi chơi môn thể thao Football freestyles , bạn có thể search youtube để biết đó là gì , đó cũng như một kiểu tân bóng nghệ thuật , phô diễn những kĩ năng với quả bóng . Nó làm tôi thấy vui . Mỗi lần về quê, tụi lóc nhóc trong xóm xúm lại sân nhà tôi , ngồi thật lâu chỉ để xem tôi biểu diễn . Nói chung lượng fan cuồng trong xóm của tôi quả thực không ít . 

Chiều hôm ấy , tôi đứng tân bóng ở một góc sân nhỏ trong công viên Thiếu Nhi , người qua lại cũng rất đông . Có một người đặc biệt làm tôi chú ý , đó là một chị gái ngồi ở ghế đá gần chỗ tôi đứng , có một cái cặp và vài cuốn tập , tôi nghĩ chị đang học bài .

Chị mặc quần Jeans bò ngắn tới gối với áo thun trắng cổ tròn , thỉnh thoảng tôi thấy chị lại nhìn về phía tôi , tôi nhận ra điều đó và bắt đầu để ý các cử chỉ của chị , chúng tôi để ý nhau. Nhìn sơ qua tôi thấy chị khá dễ thương , dáng người thanh cao , môi mỏng , cặp mắt to tròn , cặp lông mày đậm và dài chạy dọc sóng mắt , tóc đuôi gà bới không quá cao . Chợt tôi đang dắt bóng , dẫm móc chân này vào chân kia , tôi té một cái bịch , rõ đau , làm chị bụm miệng cười : “ Ha ha..! “ . Tôi quê quá , nhưng phần cũng muốn làm quen với chị . Tôi đánh bạo bước lại gần :

- Cười cái gì zậy chị , thấy người ta té , vui lắm hả ? – Tôi cau mày , đặng gặng hỏi .
- Trời , thấy té mà không zui , biểu cái gì zui nữa đây ?? – Chị biểu môi , cười khích tôi , làm tôi tức tối hơn .

Giọng chị thanh thanh , nhẹ nhẹ dễ thương , nhưng không phải là giọng của người địa phương . Qua câu trả lời tôi biết chị cũng chẳng vừa , nhưng được vậy nên tôi quyết định bắt chuyện luôn :

-Ơ , lạ à nha , chị thích cười ai là cười à ? – Tôi trố mắt , hỏi lại lần nữa .
- Ừ , rồi sao ? – Chị xếch mặt lên , ra bộ đáng ghét , nhưng tôi lại thấy mắc cười .
- Zậy chị đang ngồi , em chạy tới cười thẳng vào mặt chị , chị thấy sao ? – Tôi hỏi ngu .
-Thích thì cười đi rồi biết hà . – Mặt chị vểnh lên làm điệu bộ khó ưa .
- Ha ha ha …! Tôi cố gắng cười to .
-Sao lại cười ? – Chị hỏi ngược tôi .
- Em cười vì nhìn cái mặt chị mắc cười quá chứ sao ! – Tôi tỏ ra chẳng vừa .
-Mặt chị có gì mà mắc cười ? – Chị nhướng cặp lông mày .
- Ai biết , tự nhiên mắc cười hà .
- Vô duyên , thôi ! Đi chỗ khác chơi cho chị học bài .

Nghe vậy , tôi cũng hơi nuối tiếc nhưng cũng đành ra chơi bóng tiếp . Thỉnh thoảng , tôi liếc sang chị , thấy chị tủm tỉm , không biết chị có bị gì không , người gì đâu mà chỉ toàn ra công viên cười , giống cái đồ hâm . Khoảng 30 phút sau , tôi thấy chị xếp tập vở bỏvào giỏ xe , gạt cái chân chống xe đạp , ngồi lên , chuẩn bị đi về . Rồi hình như xe chị bị hư gì đó , đạp không được , chị loay hoay mãi . Tôi thì giả vờ không thấy , cứ đứng tân tân - đá đá quả bóng cũ kĩ . Rồi chợt tôi nghe chị kêu :

-Ê nhóc ! – Chị nhìn về phía tôi , mặt cười nịnh .
-Gì , gọi em hả ? – tô mừng rỡ , vẻ mặt hóng hớt .
- Chứ còn ai nữa .- Chị 1 tay vịn xe , cái đầu nghiêng nghiêng .
-Sao , có chuyện gì không chị ? – Tôi hỏi .
-Xe chị nó bị sao ấy . Nhóc xem dùm chị với .
-Để coi . Ờ , trật dây sên rồi chứ sao nữa .- Tôi trề môi , ra vẻ có biết .
- Nhóc biết sửa không ? Sửa dùm chị với !
-Ủa , sao thấy lúc nãy chửi người ta ghê lắm mà !- Tôi nhỏ nhen .

Tôi nói làm chị cười mỉm mỉm - nụ cười của chị làm tôi rung động , tim đập nhanh hơn . Chợt tôi mới nhận ra đúng là chị đẹp thật , nét đẹp không quá cầu kì , nó dân dã và chân quê . Tôi cố nhìn chị kĩ hơn, có vài giọt mồ hôi trên trán chị , chắc là do cái nắng chiều của miền Trung vẫn còn oi bức . Mặt chị không quá trắng , làn da vẫn mịn mịn và đều đặn đến từng milimet , lông mi đen và dài đen láy nên nhìn mắt chị có vẻ hơi buồn . Đôi tay suông mượt đến từng đốt tay , các ngón tay nhỏ nhắn xinh xinh .

-Nhìn gì zậy ? Giờ sửa sao đây kìa .- Chị hỏi làm tôi giật cả mình , bất giác trong vô tư lự .
-Xe chị có cái bọc sên , phải mở con vít này ra mới sửa lại được , để em chạy đi mượn trục vít , chị chờ tí , giữ dùm quả bóng em luôn nha . – Nói đoạn tôi chạy một mạch vào chỗ chú giữ xe ở đầu công viên , tôi biết ở đó có trục vít vì tôi đã từng bị như vậy một lần rồi . Mượn trục vít xong , tôi qoay lại và dĩ nhiên , chỉ 5 phút , tôi phủi hai tay vào nhau , thở phào :

-Xong rồi đó , chị đạp nhẹ nhẹ thôi , hôm nào dắt ra tiệm sửa xe cho người ta căng dây sên , dãn quá rồi .
-Ờ , cám ơn em .- Chị vừ nói vừa rút ra một khăn giấy thơm : -Nè lau tay đi . Chị về nha . Mà em tên gì ?
- Dạ .Em tên H .
- Chị tên N. nha . Có gì hôm nào chị trả công cho , hêh hêh . Bye em nha .

Giọng chị mới ngọt ngào và dễ thương làm sao . Tôi đứng đực người và nhìn theo cái dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh ấy khuất sau hàng cây um .

Nhiều ngày sau đó , tôi vẫn thường ra công viên đá bóng và hy vọng được gặp lại chị , nhưng không thấy . Ngày rồi qua ngày cứ tiếp diễn , tôi vẫn chơi bóng ở đó cho đến độ nửa năm sau….


Lúc này tôi đã ra dáng một thanh niên cao lớn có bờ vai rộng . Những ngày tập luyện tại sở Thể dục – thể thao tỉnh Bình Định , những chuyến tập huấn và thi đấu xa nhà đã rèn tôi thành một gã đen người vạm vỡ và chắc nịch .

Cũng ít nhiều một vì lí do khác nữa , đó chính là vì tôi bị zậy thì rất sớm , nhiều lúc tôi cảm thấy ái ngại khi ngồi học chung với một lũ con nít . Học lớp 9 , cao 1m7o và nặng 67kg . Tôi bị vỡ giọng , ra ria mép , có trái cổ , lồng ngực lúc nào cũng nóng hổi . Nhu cầu sinh lý tăng , tôi tìm hiểu về sex như một đam mê , tôi lần mò các trang web đồi trụy do tụi bạn giới thiệu . Tôi hứng thú với mấy trò yêu đương trẻ con hơn ...

Hồi ấy , tôi học lớp 9 , tại trường THCS Trần Hưng Đạo , ngôi trường rất nổi tiếng vì được nhiều anh chị đầu gấu bảo kê . Mọi chuyện lúc này như đang lật sang chương mới kể từ khi …


Tôi đi học và cảm thấy bị để ý bởi một số học sinh cùng lứa , cả những em xinh tươi lớp dưới chưa có ngực chưa có mông , cùng một số thằng bạn khác . Tôi có bạn gái , có hút thuốc sơ sơ , chat chít nhiều . Có lần tụi bạn rủ tôi đi đánh nhau , đánh nhau có cả hung khí : gậy gộc , dao , rựa … tụi nó nói “ Mầy tướng bự không thằng nào dám đụng đâu , mầy cứ ngồi giữ xe cho tụi tao đánh , xong rồi về .” Mà cũng đúng như vậy thật , nhìn tôi có lẽ tụi nó cũng sợ chứ đừng nói tới chuyện đánh nhau .


Tôi cũng không phải là thằng nhát gan , nhưng tôi không thích chuyện đánh đấm cho lắm , cũng chẳng bao giờ biết gây sự với ai , nhiều thằng khích bát lắm nhưng tôi chỉ mỉm cười chi qua chuyện . Rồi một ngày , hôm ấy quả thực tôi cũng đang bực mình .. Giờ tan học , tôi ra về ở cánh cổng nhỏ của trường , một thằng nhóc dắt xe đạp cố ý tông thẳng vào sau , làm bẩn cái quần tây xanh , tôi quay lại nhìn nó , nó tông tiếp một cái nửa :

-Gì vậy mày ! – Tôi hỏi ngay .
-Tao thích đó , sao ? – nó vênh mặt khích .

Tôi hăng máu . Thằng nhỏ vừa nói chưa dứt chữ “ sao “ thì tôi đạp thẳng một chân vào bụng , làm nó lăn quay ra vật vã . Mấy thằng đồng bòn của nó từ đâu nhào nhào tới , cầm cả đá , gạch . Tôi vẫn bình tĩnh vì tụi nó toàn là mấy thằng nhóc con , tôi chỉ giơ tay ra thôi là chết hết cả đám . Tôi tiếp tục đi , lúc này lũ học sinh túa lại xem cũng rất đông đúc , nghẹt cả đường . Chuyện chẳng có gì .

Hôm sau , tôi vẫn đi học bình thường và quên bẳn mất chuyện hôm qua . Đến giờ ra chơi , tôi đứng một mình ở một góc lan can nhỏ , nhìn về phía cây cầy lớn đang xây dở đằng xa tít Đầm Thị Nại . Chợt thằng B , nó là một thằng trong lớp tôi , nó với tôi không thân nhưng cũng ít nhiều có cảm tình hơn bọn kia , nó chạy lại nói :

-Hôm qua mầy đánh tụi nó hả ? Mầy chơi không lại đâu , hôm nay tụi nó kêu mấy anh lớn xóm tao lên kìa .
-Zậy hả , chắc không sao đâu , mầy đừng lo . – tôi vẫn bình tĩnh .
-Không , mấy ổng đánh thiệt đó con , mầy nhảy rào trốn về trước đi .- nó sốt ruột .
-Trốn gì mầy ơi , đánh chạy- chửi nghe - đuổi đi , mà tao chạy nhanh lắm ,
mầy đừng lo …- tôi cười trấn an nó . Thấy nó vẫn loay hoay lo lắng .
- Thôi , zậy tí để tao nhờ anh tao nói mầy là bạn tao , kêu mấy ổng nể anh tao bớt .- nó đành gật đầu , chiều theo ý tôi .
-Ừ , sao cũng đc . Cám ơn mầy . – Tôi cười trấn an nó .


Lúc ra về , thằng B ngoắc tôi , nó cũng xách cặp dùm tôi . Nó chạy trước , tôi thong thả theo sau . Ra đến cổng , đúng thật là tụi nhóc hôm qua đã ở đó . Tôi nhìn sơ tụi nó , cũng thấy có hai gã khác , một gã nhìn trắng tuốt ẻo lã như bóng vậy , còn gã kia thì đen thui , mặt mày bụi bặm , quần Jeans - áo tay ngắn để lộ cả một nùi hình xăm , mặt gã có một vết sẹo lớn dọc dưới cằm . Gã ngồi bắt một chân lên chiếc xe máy nhìn tôi ,thật tình nhìn ánh mắt gã tôi cũng thấy hơi sợ sợ lo lo , nhưng tôi hít sâu rồi lấy lại được bình tĩnh .

-Đây là anh MC , mầy đến nói chuyện với ảnh đi .
- ……! – tôi bước lại , vẫn im lặng , đợi chờ xem gã nói gì .
- Sao mầy đánh em tao , nó bệnh rồi , giờ mầy tính sao ? – Gã MC hất mặt hỏi .
- Tại nó tông tui dơ quần , tui đạp nó dơ quần lại , chứ có đánh hồi nào đâu .- tôi chối ngay .
-ĐM mầy lớn zậy mà đánh nó mầy không biết nhục hả ? Mầy là bạn thằng B chứ không là nãy giờ ăn mỏ máu rồi !! – Cái giọng gằng gặt của gã như muốn ăn tươi nuốt sống tôi .
- Tui với tụi nó bằng tuổi mà . ^^ - Tôi trố mắt , làm vẻ ngạc nhiên .
-Bằng tuổi CC , mầy nhìn tướng mầy với tướng nó đi .- Gã bắt đầu văn tục
-Dạ , zậy anh hỏi tuội nó muốn sao , tui thì sao cũng được .- Trả lời.

Gã quay sang mấy thằng kia nhìn cả lũ một lượt . Mấy thằng nhóc kia không dám hó hé . Chỉ đứng đơ đơ .


-Tụi nó còn nhỏ , không dám chơi , thôi mầy chơi với tao nha .- Gã MC tiếp .
- Dạ , anh đánh thì đánh , chứ anh lớn tui không dám mất dạy.
-Zậy thôi mầy xin lỗi tụi nó đi , rồi tao làm hòa cho . – Gã hạ giọng .
-Dạ không , nó gây sự tui chứ tui đâu làm gì mà bắt xin lỗi …???
- Cãi … hả …mày ..!! -Vừa nói dứt câu gã MC đã tát tôi một phát mạnh , nhưng cái tát chưa đủ làm tôi đau để tôi đổ qạu .
Gã như định tát thêm cái nữa , nhưng có gã bóng bên cạnh chụp tay lại :
-Thôi mầy , zậy được rồi , tao thấy nó dám đứng đây nói chuyện là bản lĩnh lắm rồi !
-Thôi mầy về đi , coi đi học cho đàng hoàng , tao mà nghe có vụ nào nữa là không xong đâu . Còn mấy thằng kia , nhắm chơi lại thì chơi , không chơi lại thì đừng có ngang ngược . Phắng đi ...- Gã Bóng quay qua tôi nói với điệu bộ hấp háy mắt , ý bảo tôi đi đi .

Cái giọng gã bóng làm tôi tức cười nhưng cố nén lại , gã nháy nháy mắt ra hiệu bảo tôi đi đi . Mấy con nhỏ đứng gần đó nghe nói cũng cười hí hí theo ……



Tôi tiếp tục đi học như mọi ngày , một hôm, lúc ra về , tôi nghe cái giọng í ới :

- “ H. ơii , H …!!!”

Tôi ngoảnh lại thì thấy cái gã bóng hôm bữa , gã ngoắc tôi lại , cái tay nguẩy nguẩy . Tôi thì đang rãnh , chẳng vội đi đâu nên cũng bước lại :

-Hôm bữa cám ơn anh đã nói giúp em nha !
-Thôi mậy ơi , anh em nhau không ơn nghĩa gì , rãnh không ? Chở tao đi dạo đi , chiều mát mà .- Điệu bộ của gã giống như tôi và gã đã quen thân lắm rồi ấy . Đúng là bóng mà  
-Thôi ....tại...!-Tôi đang lưỡng lự , chưa đợi tôi quyết định , tôi bị gã kéo vào , gã nhóm mông ngồi lùi về sau :
-Mầy chở đi , tao chạy xe yếu lắm . – Cái mặt làm bộ đáng iu . Thôi kệ , lượn một vòng cho biết cũng được .

Tôi ngồi lên , dù hơi boăn khoăn tí nhưng cũng đành chiều gã . Với lại đây là lần thứ 3 tôi được đi xe máy , cũng thích lắm .
-Ế , ế , mới tập đi xe hả , lên từ từ thôi pa , tao bị yếu tim ! – Gã đấm đấm vào lưng tôi mấy cái điệu bộ như con gái .
-Hê hê !! – Tôi vịn ga tăng tốc , chiếc Jupiter MX chạy lướt lướt đã thật , chạy băng lên đường sân bay rồi ra đường biển , nhìn cảnh vật lúc ngồi trên xe máy thấy nó khác khác với lúc ngồi trên xe đạp , gió chiều mát rượi , khuy áo bứt ra , cổ áo bay bay lất phất , tôi vẫn giữ tay ga , kéo lên 60 - 70 . Đường phố Quy Nhơn buổi chiều đông vui lắm , người đi tắm biển , đi tập thể dục … nườm nượp .
Chợt , anh Bóng gõ tay vào vai tôi :
- Tao thấy mầy chạy xe cũng được đó , mầy biết đua bão không ?
-Thôi anh ơi , đây là lần thứ ba em đi xe máy đó . – Tôi trả lời với vẻ ngán ngẩy .
- Sạo mầy ,ờ đúng rồi ! – Như chợt nhớ ra điều gì .-Ê , ghé vào quán uống nước đi , anh có chuyện này muốn nói với mầy .
- Có gì nói đi !.
- Thôi , vào quán nước đi .- Gã giằng co .

Chìu ý gã , tôi tấp vào một quán cóc nhỏ , kéo hai cái ghế . Anh Bóng chễnh chệ đặt mông ngồi nhìn tôi . Kêu hai ly nước mía , không quên cho thêm tí muối , nút một hơi , tôi vẫn im lặng .

-Ê , mầy đi bơi cho tỉnh , zậy có kiếm được nhiều tiền không ? Mẹ mầy có thường cho tiền thêm không ?- Bóng hỏi .
-Dạ cũng đủ ăn anh à , em cũng không xin tiền mẹ .- Tôi trả lời hò hợt .
-Mầy muốn có tiền không , tao bày mầy làm cái này , chịu làm đi , tao cho tiền .
-Làm gì ? Sáng em đi tập , chiều đi học , lấy thời gian đâu mà làm ?- Tôi vẫn không biết gã hỏi làm chi vậy .
-Ờ , làm buổi tối thôi mà . Anh đưa xe và điện thoại cho mầy , tối khi nào mấy chị gọi , mầy đi chở tụi nó về .- Bóng nói thẳng .

Vốn từng trải vì ra đời sớm nên tôi hiểu ngay và luôn .
-Mấy chị nào ? Đi chở cave hả ?
- Hả , ghê bay , biết luôn hả ? Mầy đi đi , mỗi tối anh cho mầy 1 trăm .- Thấy tôi vẫn đang phân vân , gã chêm luôn: - Tại bên anh có tằng mới dính vụ cờ bạc gì đó , nó trốn rồi , giờ đang thiếu người , tùy thằng em , mầy làm hay không chị không ép .

100k/ ngày đối với tôi không phải là nhỏ , tôi cân nhắc hồi lâu không trả lời , anh Bóng thì cứ thêm lời đốc thúc , nhưng thoáng nghĩ về việc muốn có nhiều tiền để mua này kia , tất cả những gì tôi thích , tôi cũng khoái khoái . Và một điều nữa , tôi nghĩ tôi là một thằng yêu sex , tôi tò mò về các cô cave nhìn như thế nào , ăn uống , đi đứng có giống người thường không ? Vì thế mà tôi đã gật đầu…..

Công việc của tôi bắt đầu từ ngay đêm hôm đó , 1:ooPM , điện thoại reo chuông , tôi bắt máy , giọng nói con gái nhỏ nhẹ : “em là H phải không , qua chỗ khách sạn X.X. chở chị về .”


Tôi hồi hộp vì lần đầu gặp cave, dắt xe nhẹ nhàng đi ra . Đường phố buổi tối điều hiu , lác đác mới thấy vài bóng người , mấy chú xe ôm , vài ông taxi vác chân qua ô cửa xe ngủ , mấy cô lao công vẫn miệt mài quét đường .

Đến nơi , chị ấy đã đứng chờ sẵn . Tôi cố nhìn rõ mặt chị , dưới ánh đèn đường tôi vẫn nhận ra một nét đẹp trên khuôn mặt ấy mặc dù tôi không thích lớp phấn son do trang điểm quá đậm kia . Chị giới thiệu là chị tên Tr. , dạo trước có người khác làm việc này , nhưng anh ta dính vào một vụ đâm chém gì đấy rồi trốn bặc mất tiêu .

Hết ngày đầu tiên , ngày thứ 2 , thứ 3 , thứ 4 … Tôi bắt đầu là một xế xe ôm cho cave . Tôi có nhiều tiền , tôi bắt đầu ăn chơi mua sắm , điện thoại thay đổi liên tục , biết hút thuốc , chát chít nhiều , nói bậy nhiều , cộc cằn thô lỗ nhiều hơn .

Cho đến một ngày , khoảng hai tháng sau đó , tôi gặp được chị , cô gái dễ thương bị trật dây sên xe đạp mà tôi đã từng gặp ở công viên vào nửa năm trước… Cánh cửa cuộc đời đã mở ra trước mắt tôi . Vui và buồn , yêu và ghét đã rõ rệt trước những trò chơi của cuộc đời .



.........................


Chap 2:

Lúc này là 7:3o PM , chuông điện thoại reo : reeeeeeeng , reeennnnggg ......! Tôi đang tắm , kéo cái khăn che ngang bụng dưới , tôi bước ra với tay bốc điện thoại :

- Alô , anh B Bóng hả , có gì không ?
-Ê , đang làm gì đó ku , qua đây chơi đi, đang zui nè .- giọng gã thất thanh .
- Thôi , em có quen ai đâu mà chơi , anh chơi đi , tí nữa em đánh games .
-Trời , mầy ra nhanh đi , không tao xuống dở tiệm net luôn đó . Ở đây có mấy đứa hà , thì con Tr , con Nh có ai đâu ... Nhanh đi .- Bóng quát .

Tôi đắng đo vài giây nhưng rồi cũng ham zui :

- Ờ , zậy ở đâu , em qua nè .
- Quán Karaoke hôm bữa đó , nhớ không ?? Mà ku ghé mua cho anh ổ bánh mì luôn , đói quá, chiều giờ chưa ăn gì . Kêu bỏ ít ớt thôi nha , đừng bỏ dưa chua .- Gã dặn kỹ .
- Dạ , còn ai ăn không ? Em mua luôn ?
- Không biết , mà chắc không đâu , zậy được rồi .
- Zậy tí nữa gặp , thôi nha ..
-À , lên phòng 303 đó nha ..


Tôi mặc quần Jeans với áo sơ mi dài tay , bẻ tay áo lên , vuốt tí keo. Chạy đi mua bánh mì rồi ghé qua đó . Bước vào phòng , gật đầu chào , trong phòng có cả thảy 5 người . Anh BÓng , anh K , chị Nh , chị Tr , và một chị khác trông khá dễ thương .

Nhìn chị ấy rất quen , quen lắm , nhưng tiếng ồn karaoke làm tôi rối và không nhớ nổi chị là ai . Trên bàn có vài chai bia mới khui , hai đĩa trái cây , mấy gói phồng tôm còn nguyên . Chị ấy ngồi ở góc một mình mắt cứ đăm đăm vào màn hình tivi . Chị mặc váy đầm hoa , chéo ngang túi xách nhỏ , mặt có trang điểm nhưng rất nhạt , đúng kiểu trang điểm tôi thích .

Tôi lục lại suy nghĩ , anh Bóng thì tôi biết rồi , anh K thì làm cá độ đá banh - gã nhìn sáng sủa và bảnh trai lắm - tôi cũng có đi nhậu với gã mấy lần . Chị Tr với chị Nh thì tôi chở đi hoài cũng không lạ , còn chị gái kia , là ai ta ?? Aah , nhớ rồi : cái chị gái mình gặp trong công viên ...
Tôi ngồi xuống chỗ anh B .

-Ủa anh Bóng , chị kia có phải tên N không ?
- Ừ , mầy biết nó hả , ờ nó tên N , nó người Gia Lai , học sư phạm lý ở ĐH Quy Nhơn đó , tính nó tội lắm , hiền khô hà . Nhìn đẹp hộng ?- Gã hất mày .
- Zậy hả ? - tôi muốn hỏi lại lần nữa cho chắc chắn .
-Ừ , thích thì qua nói chuyện đi .- Bóng thách thức

Tôi bước qua ngồi gần chị , mấy người kia đang đứng hát . Chẳng ai để ý tôi . Tôi nhìn chị và dường như chị không hề nhận ra tôi .
- Em ngồi đây được không chị ?
- Ừ , ngồi đi . - Chị mỉm cười
- Chị là N hả ? Hình như em có gặp chị rồi .- Tôi vu vơ ngay .
-Zậy hả , không nhớ nữa , hồi nào ta ??- Chị gãi cổ , cười nhe răng .
- Hồi em đá banh ở công viên Thiếu Nhi , gặp chị một lần rồi mà , xe chị bị hư sên nhờ em sửa đó . - Nghe tôi nói làm chị nhớ ra ngay , mắt chị sáng lên mở to tròn nhìn tôi như con chó nhỏ , nhìn thật đáng iu .

-Aaa …!!Nhớ rồi , ủa , mà em lớn nhanh quá , nhìn khác nữa , chị không nhận ra .
-Thì người cũng phải lớn chứ hổng lẽ nhỏ hoài sao chị ?
- Ừ , em năm nay nhiêu tuổi ?
-Dạ 16 .- Tôi trả lời
-Zậy nhỏ hơn chị 3 tuổi , em tuổi con dê đúng không ?
- Dạ . – Tôi gật đầu .- Chi zậy chị ?
- Zậy em dê lắm hả ? - ^^!- Chị hỏi làm tôi bật ngửa .
- Trời , chị cũng ít ác ha . Em làm gì biết dê ai...
- Nói chơi thôi , mà nè , hồi chị thấy em đá bóng kiểu đó zui quá , như làm ảo thuật đó với quả banh , hôm nào dạy chị với nha .- Chị lại cười .
-Ừ , zậy cho xin số đt chị đi , hôm nào bày cho .

Chị khựng lại nhìn tôi , một lúc , và hình như đã đủ tin tưởng nên chị đọc ngay :

" Không chín không sáu năm bốn ba bốn hai * ! "


-Nhà chị có thằng nhóc em thích đá bóng lắm , nó mà gặp được em chắc nó mê luôn .
- Thôi chị ơi, em bỏ cũng lâu rồi không biết còn đá được không ?- Tôi bĩu môi .
- Ờ , nhưng mà không sao đâu . Em nhìn cũng đẹp trai nhĩ , 16t mà nhìn như ...- Chị chưa dứt câu tôi đã ngắt lời :
-Như 50 phải không ? Em già trước tuổi mà chị . Haha , sao chị không bấm bài rồi hát đi . – Vừa nói tôi vừa đưa qua chị quyển list nhạc .
-Thôi, chị không biết hát .Em hát đi .

Thấy vậy tôi cũng không ép thêm . Tôi tranh thủ làm vài bài ruột : " Nhấm chén đắng ân tình này ...... , Người yêu của ta ơi ...., Mẹ mua cho con heo đất í à í a ^^! ..."

Thỉnh thoảng tôi quay qua thấy chị cười . Nhưng tôi vẫn tò mò tại sao người như chị lại đi chơi với đám người này , nó không tốt cho một cô sinh viên trẻ đẹp có học thức như chị như chị.

Buổi hát kết thúc , uống hết mấy chai bia , đi về . Tất cả là 6 người , đi 3 xe , hình như anh Bóng hểu tôi nên ảnh nói :

-Thằng H chở N về đi , con Nh qua đây .
- Dạ. Lên xe đi chị . - tôi đưa chị cái nón bảo hiểm .
-Chở N về tới nhà nha H , chở đi lung tung là mệt lắm đó .- Chị Tr nói với tôi .
- Dạ , chị yên tâm , không sao đâu. – Tôi tặc lưỡi .


Chiếc xe wave độ chạy đều ga , tôi cố gắng đi chậm và vòng vèo để có thêm thời gian nói chuyện với chị . Tôi và chị luyên thuyên trên đường , giống như cả hai đã quen nhau từ lâu vậy . Kể chuyện trên trời dưới đất , chị lại cười , tôi thích nhìn chị cười . Đôi môi đỏ mộng mị , nhưng tất cả những câu chuyện đều được chỉ dừng ở mức chị em . Và cái kiểu chị nói với tôi nó giống như tôi là con nít vậy .

Một tuần , hai tuần . Tôi nhắn tin với chị , SMS hằng ngày . 1:30 PM , tôi đi kêu cửa nhà người ta mua card điện thoại chỉ để nt với chị . Nhắn tin từ sáng đến tối khoảng 2 giờ khuya . Tôi hồi hộp khi phải chờ tin nhắn của chị , cứ mỗi ngày chừng 100 tin trong hộp thư , toàn của chị .

Tôi bắt đầu có những cảm giác lạ . Lúc thì cảm thấy phấn chấn , lúc thì vui vui , lúc thì lo lắng khi sms chị trả lời quá lâu . Nhiều tin nhắn của chị , tôi úp mặt vào gối và cố suy nghĩ nên nhắn lại như thế nào để chị vui , dùng những từ nào là hợp lý nhất . Và hầu như tin nhắn nào của chị cũng có từ : " Hi hi " ở cuối . Tôi bảo chị : " Cười hihi chỉ có con ngựa thôi chị à ", chị lại đổi sang " hehe " . Cứ sau 1 ngày , tôi lật lại các tin nhắn của chị và đọc theo thứ tự thật kĩ rồi mới xóa , đọc cả những tin tôi gửi xem có đủ làm chị vui không . Tôi lưu lại vài tin nhắn hay nhất , khổ vì cái điện thoại cục gạch chỉ lưu được hơn trăm tin . Lâu lâu , tôi lấy mấy tin ấy ra đọc , thấy ấm lòng vui vui sao ấy , rồi tủm tỉm cười một mình , lúc đó tôi cảm thấy niềm vui của cuộc đời sao mà đơn giản quá … Tôi vui chết đi được .

Qua những tin nhắn , tôi cũng hiểu được ít nhiều về tính cách của chị . Chị hiền , vui tính và biết quan tâm người khác .

Cuộc sống có nhiều thay đổi . Tôi chia tay với cô bạn học chung trường , tôi chán ngấy vì bồ bịch với mấy đứa tụi con nít , suốt ngày ghen tuông vớ vẩn . Tôi đang xây dựng một mối quan hệ với chị tôi .

Chuyện gì tôi cũng kể với chị . Lần hẹn hò đầu tiên của chúng tôi là một buổi sáng sớm của ngày chủ nhật , chị nhắn tin rũ tôi đi tập thể dục buổi sáng , đi bộ trên biển . Ngay sau khi nhận được tin nhắn ấy , tôi đã chuẩn bị rất kĩ cho lần gặp đầu tiên này .

5:00 AM , điện thoại tôi reo , là chị gọi , tôi bắt máy :
- Alo , zậy chưa ….? Giờ qua đi . - Giọng chị nói khẽ trong điện thoại thật đáng yêu .
-Ừ , rồi nè , 5 phút nữa chị ra trước đứng đi , em đang dắt xe .

Đường phố hơi tối , tiết trời lành lạnh , tôi chạy thẳng đến nhà chị , chị ở trọ tại một căn phòng trong hẻm cùng với hai cô bạn nữa . Nhưng tôi chưa vào phòng chị bao giờ , chỉ nghe chị nói . Đúng là chị đã chờ ở đó . Hôm nay lần đầu tiên tôi thấy chị mặt quần short , ngắn ngắn . Tôi nhìn chị từ chân lên tới đùi , trắng như một trang giấy , đều và mịn .

Chở chị đến công viên , gửi xe và chúng tôi bắt đầ đi bộ dọc theo bãi biển .
Biển buổi sơm mai thật bình yên , sóng vẫn vỗ lăn tăn rì rào xô bờ cát , chị thích thú đi đi chạy chạy, cứ chắm chằm nhìn xuống đất như đang tìm kiếm cái gì đó . Tôi chậm rãi bước theo chị . Bàn chân chị in trên cát , nhỏ xíu xinh xinh . Những tia nắng đầu tiên của ngày mới đã bắt đầu lóe lên đằng sau dãy núi đằng đông , mây trời nhẹ khẽ lăn tăn xếp ngang ra trên bầu trời để đợi chờ được nắng sửi ấm . Đang nghĩ bâng quơ thì tôi bị chị giục :


-Này , nhanh lên lại đây , chị cho nè . - Chị đưa tay lên cao giơ ra một con ốc nhỏ dài xinh xinh đưa qua đưa lại trước mặt tôi .
- Cho em hả ?
-ừ , dễ thương không ? Cho em đó . He he . – Khuôn mặt chị bé bỏng , tóc cắt ngố ngang ở trước , cái đầu lắc lắc nghiêng nghiêng như một con chó nhỏ sắp được chủ cho ăn .

Bây giờ chị lại đi ngay sau lưng tôi , ướm chân vào dấu chân lớn của tôi . Tôi thấy vậy nên cố tình đi lòng vòng , nhanh nhanh , làm chị theo không kịp , chị la lên : “ Ê quỹ kia , đi từ từ coi . “

Tôi khựng lại và nói : “ Chị đọc truyện Thánh Gióng chưa ? Chị mà ướm chân vào dấu chân đó coi chừng có bầu rồi đẻ ra Ông Gióng luôn đó .”

Chị trả lời ngay : Có em đẻ ra em nhiều chuyện thì có , chân gì mà to như chan voi !

Nhiều lần hẹn tiếp ngay sau đó nữa . Tôi chở chị đi dạo , đi ăn các quán ăn ngon mà tôi biết . Chị thích kem trộn , loại ken tươi ăn chung với bánh flan , tí caffe và một ít nước dừa . Tôi và chị thường ăn bún thịt nướng ở một quán quen , bà chủ ở đó thường trêu rằng : “ Hai đứa đẹp đôi đó , định chừng nào có em bé thì gọi cô đi ăn thôi nôi với nha “. Tôi thì chỉ cười , còn chị thì đỏ mặt , phản bác liên tục .


4:oo Pm , có sms đến :

-Ê, đang làm gì đó nhóc , rảnh hông qua chở chị đi dạo đi .

Tôi đang ngồi games , nhưng chị đã nói , cái gì tôi cũng dẹp qua một bên . Tới gặp chị cái đã ,đang muốn gặp chị .
-Dạ chị đang đứng đâu , em tới liền .
-Ngã tư NTĐ với NM nha , qua đi .- Chị dặn .

Năm phút sau tôi có mặt . Nhìn thấy tôi từ xa , mặt chị đã hớn hở như một đứa trẻ nhỏ chờ mẹ đi chợ mang quà về . Chị vẫn thế , quần jeans và áo thun đơn giản , đi giày búp bê , đầu tóc búi lên nhìn ngộ ngộ . Chẳng bao giờ chịu bịt khẩu trang dù trời nắng đến đâu , đó là một sự qoái dị ở chị mà ít cô gái trẻ nào có .

- Đây này , bên này nè H ơiiii !!- Chị vẫy vẫy cái tay .
- Chờ em lâu chưa , xe chị đâu ?
- Xe chị nó hư rồi, đang để nhà con bạn , thôi chỏ chị đi ăn gì đi , đang đói nè . - Chị leo lên ngồi sau xe :- Rồi đi tài xế ơi !

Hai đứa lại đi ăn bún rêu cua chả cá , ăn thêm hai đĩa kem trộn rồi gửi xe , vào siêu thị , tôi đi sau nhìn theo chị , chị thì dạo mua vài thứ linh tinh : bút chì , buộc tóc , mấy quyển sổ nhỏ nhỏ và mấy cái gì đó ... Chị láu táu lắm , gặp cái gì cũng vớ lên xem , xỏ vào , đội vào , tháo ra , hết nói chuyện với mấy con gấu bông rồi đến chơi mất quả lắc , phá đủ thứ .

Mua hai cây kem , chị một cây , tôi một cây . Hai đứa đi dọc phố . Tôi dụ chị chơi oẳn tù tì cõng , ai thua thì cõng người kia đi 10 ô gạch . Tôi cố nhường cho chị thắng vì tôi biết chị toàn ra búa , khi nào muốn ra bao thì bậm môi , còn tay chị làm cái kéo không được . Nhưng mà dĩ nhiên được chị cõng hay cõng chị tôi đều thích cả .

Đang đi dạo thì đột nhiên thấy chị đi chậm lại . Tôi thắc mắt :

-Ủa , sao zậy , mệt rồi hả ?- tôi hỏi
-Dép chị bị đứt rồi ...! - Cái mặt chị bí xị nhìn buồn cười .
-Đâu , đưa coi . Trời , đứt thiệt rồi .- Tôi cuối xuống xem .- Thôi lấy dép em mang nè .

- Thôi , zậy em mang gì , hay là chị một chiếc em một chiếc .- Chị lại cười , ý tưởng táo bạo ghê . Mà hễ nói một câu là cười một câu .Người lạ gì đâu . Khó mà làm chị buồn .

-Thôi mà , em đá banh chân đất quen rồi . Đi bộ tí có sao đâu .

Tôi xách đôi dép cho chị , chị mang đôi dép của tôi . Chị xỏ cả nửa bàn chân chìa ra trước , dư gót dép ra ngoài thật nhiều .
Mà cũng phải , chân tôi quá cỡ so với chân chị , ngón chân thì úc núc , còn chân chị thì nhỏ xíu . Nếu như tôi mà mang dép chị chắc chỉ xỏ lọt được hai ngón chân thôi ..

Cả hai lại tiếp tục cười cười nói nói , mặc cho nhiều người đi đường nhìn tôi . Có người cười , tôi hiểu vì sao họ cười , chắc tại vì tôi mặc quần dài , áo sơ mi mà lại đi chân đất . Nhưng không sao cả , với tôi thì mặc kệ , tôi chỉ quan trọng chị nghĩ gì thôi , còn lại ai nói gì tôi chẳng quan tâm ...

Ở bên chị tôi cảm thấy thật bình yên làm sao . Chị dắt tôi ra bãi biển , chị nói đó là nơi chị hay hóng gió , mỗi lần nhớ quê , nhớ gia đình chị hay ra đây đứng một mình . Tôi đứng cạnh chị và cảm nhận mọi thứ xung quanh , mọi thứ thuộc về chị .

Hoàng hôn trên biển thật đẹp , ánh nắng chiều đỏ nhạt , loang dài bồng bềnh trên mặt nước , tiếng gió vi vút trên hàng phi lao , có tiếng động cơ máy của con thuyền nhỏ đằng xa xa . Tôi cảm nhận mùi hương trên tóc chị . Một mùi hương thơm diệu dàng và khó tả , , tôi sẽ không thể nào quên được mùi hương đó . Chợt , chị ngoảnh lại nhìn tôi mỉm cười .

-Này chị ơi ! Chị cười lại lần nữa được không ?
- Hề hề ! …
- ỐI , cười gì nhìn ghê zậy , cười tự nhiên như lúc nãy ấy .- Tôi trề môi .
-Mệt em quá , khùng hay sao mà bắt chị cười , chị đâu có bệnh . – Mặt chị cau có dỗi hờn .
-Ủa , zậy mà em tưởng chị bệnh nặng lắm rồi chớ .- Tôi lè lưỡi trêu chị .
- Ê thằng nhóc kia , coi chừng nha , muốn chết hả .

Hai chị em cười đùa í ới đuổi nhau làm ồn cả một góc trời trời bé nhỏ . Cho đến khi mệt , lăn đùng trên bãi cỏ , chị kêu tôi kể chuyện cho chị nghe . Những câu chuyện của tôi thường làm chị ngồi im re , hóng hớt , thỉnh thoảng lại cười phá lên mặc dù tôi thấy chưa có yếu tố nào đáng cười . Thấm thoát , màn đêm buông xuống phủ dần lên mọi thứ , thành phố cũng đã lên đèn .

Chị thường kể cho tôi nghe về hai đứa em của chị ở dưới quê , nghe nói hai thằng nhóc này cũng quậy dữ lắm . Tôi nhìn sâu trong mắt chị đen láy nơi khóe mắt , hẳn chị thương bọn nhỏ lắm . Chị là chị cả trong nhà , chị còn có hai thằng em nhỏ , đứa lơn 9 tuổi , đứa nhỏ 7 tuổi .

Có lần tôi chở chị đi ngang tiệm áo cưới , chị thường vỗ vỗ lưng tôi :
-Ê nhóc , xem cái đầm cưới này kìa , có đẹp không ?? Cả cái kia nữa nhìn dễ thương ha .

Mỗi lần như vậy tôi cũng trêu chị :

- Ừ , chị muốn làm cô dâu rồi hả ? Chị mà mặc vào chắc giống công chúa ngủ trong rừng nhĩ . - tôi cười.
-Ngủ trong rừng cái đầu em ấy . Khi nào có tiền , chị cũng thích mở tiệm cho thuê đồ cưới .
-Ủa sao zậy ? Sao không mở công ty vàng bạc đá quý đi cho nó xôn .
-Tại lúc sắp cưới ai mà chẳng vui , hạnh phúc nữa , như em sắp cưới , em có vui không ?
- Có chớ , mai em cưới chị nha . – Tôi hơi quá lố .
- Ơ , em gan lớn ha , ăn nói kiểu gì vậy .
- Hè hè , nói chơi hổng được hả . – Tôi hơi chột dạ .
-Được , nhưng cưới chị phải tốn nhiều thứ lắm đó .- Chị vênh mặt , ra giá .
- Thôi đi bà tướng , con gái gì mà ăn hàng kinh dị , thằng nào cưới phải chắc teo đời luôn …

Hai chị em đèo nhau dạo hết ngóc ngách này đến xóm xỉnh kia .


……………………………………..
Chap 3 :


Tuy rằng quen rất lâu nhưng tôi ít hỏi về chuyện riêng của chị . Tôi cũng thắc mắt , có lần tôi hỏi sao chị lại quen với anh Bóng và mấy chị kia , chị nói là tại chị Tr là bạn cùng quê , nên mới đi chơi cho vui , chứ thật tình cũng ít đi lắm .

Chị trả lời vậy nên tôi cũng chẳng hỏi thêm . Tôi biết những người như chị Tr và chị Nh , tuy làm gái nhưng mấy chị sống rất tình cảm . Nếu thật tình mà nói thì cũng chẳng phải người khác . Nên tôi nghĩ chắc cũng vì lý do nào đó chứ chẳng ai muốn làm cái nghề này . Tôi hỏi anh Bóng thì ảnh nói không biết , chỉ biết chị là người quen của chị Tr thôi .

Cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn , và rồi có thêm nhiều chuyện xảy ra , bắt đầu trong số ấy chính là chuyện giữa tôi và chị Tr. Chị Tr không hề biết chuyện tôi và chị tôi quen thân nhau . Tôi vẫn thường chở chị đi vào những buổi tối . Đi khách với chị cũng giống như một điều dễ dàng như uống một cốc nước vậy . Chị thường cho tôi thên tiền nói là : “ giữ lấy mà đổ xăng đi .”

Tôi rất thích nói chuyện với chị Tr , bởi vì chị là một người thẳng tính và có vẻ từng trải . Cách nói chuyện đi vào vấn đề chứ không bao giờ sử dụng cách nói giảm nói tránh . Nhiều lần chị rũ tôi đi nhậu , nói là chị đang buồn . Tôi thì phần cũng thương chị như một người chị gái , phần thì cũng không muốn chị đi một mình nên thường uống với chị vài chai bia .

Có lần bọn tôi ăn nhậu rồi ngủ lại nhà anh Bóng , tôi khó ngủ nên ra lan can ngồi hóng gió , đốt điếu thuốc , phì phèo tận hưởng sự tĩnh lặng . Tầm nửa tiếng sau chị Tr cũng ra , chị sờ nhẹ tay vào sau gáy tôi làm tôi giật nảy mình .

-Ơ , chị Tr đó à , sao không ngủ đi ? – Tôi hỏi .
-Ờ , chị cũng như em thôi , chị hơi khó ngủ . – Chị đưa tay vuốt ngược mái tóc ra sau .
-Ờ , lúc nãy em thấy chị uống hơi nhiều .
-Ờ , mà nè , cho chị ngồi gần được không ?
Tôi nhìn chị , hơi khó hiểu , nhưng cũng gật đầu . Nói vài câu chuyện vui vui . Không biết chị cố tình hay không còn đủ tỉnh táo . Chị ngã đấu vào vai tôi , vòng tay qua ôm chồm cả bụng tôi . Và tất nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra , nếu như tôi không đáp lại chị bằng một loạt các cử chỉ dâm đãng . Tôi không còn làm chủ được bản thân mình nữa . Tôi thở gấp hơn theo những cái hôn của chị vào cổ , vào má . Tôi đã từng ngủ với bạn gái trước của mình , nhưng lần này thì khác , tôi hoàn toàn bị động . Tôi nhắm nghiền mắt , không còn suy nghĩ được nữa …
Chị quay qua ôm cổ và bắt đầu đút lưỡi vào miệng tôi . Tôi cảm nhận sợ ấm áp và bị kích thích thật sự khi lưỡi chị trượt trên tôi , môi chị hơi ướt . Đôi tay ôm lấy chị , hai bàn tay to lớn và xương xẩu của tôi trượt dài theo sóng lưng , bắt đầu xuống eo và mông . Tôi hôn sâu và dài từ bên tai , xuống cổ và xuống phần xác thịt phía hai vai chị trơn và láng , cố hít thật sâu mùi hương trên tóc chị . Thật sự tôi đã bị tan chảy vào người phu nữ này .

Thoáng chốc , chị đứng zậy , kéo tay tôi dọc theo hành lang , đi thẳng vào phía nhà vệ sinh tối om vì chưa bật đèn . Tiếp túc như thế , không kiềm chế nỗi dục vọng , những cử chỉ táo bạo của một kẻ dâm đãng đã bộc phát . Tôi đang làm một điều tội lỗi ngay ở tại nơi ấy .

....................

Chap 4.


Có lần trước , tôi đến chở chị tại khách sạn BT , khi tôi lên đến phòng thì chị đang tắm , chi bước ra , bình thường như không có mặt tôi . Tôi hiểu sự chai sạm của chị Tr trước những người đàn ông , và tôi thì cũng không ngoại lệ . Chị nhìn tôi và mặc quần áo vào -ngay trước mặt tôi . Tôi đứng đực người nhìn thân thể của người phụ nữ trưởng thành . Từng bắp thịt săn chắc và trắng nõn nà , khúc hình uốn lượn , cặp ngực căng to tròn và cả đám lông mu nhìn như một con nhím đang nằm giữa hai chân chị . Tôi bị rung động bởi chị , đó đúng là một cơ thể mà tôi đã từng khao khát . Chị vô tư và tôi là một kẻ có suy nghĩ sẽ làm nhơ bẩn trên sự vô tư đó .

Tôi không phải là loại chẳng ra gì , tôi đã suy nghĩ rất nhiều và cuối cũng quyết định gặp chị để nói lời xin lỗi . Chiều ngay sau tôi hôm sau tôi gọi điện cho chị Tr , tôi đã chuẩn bị rằng mình sẽ nói những gì . Tôi bấm máy gọi cho chị Tr , có chuông , nhưng không ai bắt máy . Tôi gọi lại lần hai , tôi nín thở và nghe từng nhịp ring ring trong máy . Lần này , chị Tr đã bắt máy .

- Alo , gọi chị hả H , chị đang tắm . – Giọng chị vẫn như mọi ngày .
- Dạ , chị Tr tối nay rãnh không , em gặp chị một chút được không ? Em muốn xin lỗi chị chuyện hôm qua .
-Chuyện tối hôm qua hả , ờ . Khờ quá ku , chị mới là người có lỗi , chị cũng đang không biết xin lỗi em thế nào . – Chị trả lời ngay .
- Thôi chị à ! Mà tối nay chị gặp em được không ?
-Ờ, được , zậy tối 8h em ra chỗ quán caffe hôm bữa đi .- Chị nhận lời .
- Dạ , zậy thôi , chào chị .

Tôi đến nơi hẹn , dựng xe , nhìn đồng hồ thì đúng là 8 giờ , hơn hai hay ba phút . Tôi thấy chị Tr đã ngồi sẵn ở một cái bàn nhỏ phía trong góc quán , chỗ tôi và chị vẫn thường ngồi . Vừa thấy tôi , chị đã cười - nụ cười của chị không gượng gạo .

Chị Tr để tóc ngắn mái bên , mặc váy ống màu xanh đậm . Chị ngồi bắt chéo chân , tay đang cầm điện thoại bấm bấm , nhìn từ eo đi xuống đùi , những đường cong rõ rệt và cả cặp mông to tròn và gợi cảm ấy nữa . Tôi kéo ghế , ngồi xuống , chị vẫn chưa ngừng nhìn tôi .

-Em ống gì ? Chị gọi cho . – Chị lúc nào cũng ân cần như vậy .
- Cà phê sữa nóng cũng được chị . – Tôi bạnh miệng .

Chị Tr ngoắc cô nhân viên nhỏ lại : “ Em cho một cà phê sữa nóng , vài điếu thuốc nữa nha “ .

-Chị chờ em lâu chưa ? – Tôi nhìn chị và hỏi dù đã biết chắc rằng chị đã ngồi quá lâu vì ly cà phê trên bàn đã còn chỉ nửa .
- Ờ , chị ngồi với mấy người bạn từ lúc nãy , nhưng họ về cả rồi . Em muốn nói gì hả .- Vẻ mặt chị tươi tỉnh .
- Dạ , em muốn nói chuyện tối hôm qua , em thành thật xin lỗi chị , em không biết lúc đó mình sao nữa . – tôi cuối gầm mặt , hít sâu , nhưng vẫn chú ý xem phản ứng của chị như thế nào .

Chị Tr nhe răng cười nhẹ , làm tôi thấy yên tâm hơn một chút : “ Có gì đâu , chị cũng quên rồi . Có khi chị phải xin lỗi em vì chị không biết sao nữa , có lẽ chị hơi say .”

- Ấy thôi , chị đừng nói zậy , em chỉ muốn rõ ràng hơn một chút thôi , nhưng em không phải là loại không ra gì , nên hôm nay em mới gặp chị . Với chị , em lúc nào cũng xem chị giống như một người chị trong gia đình . – Tôi xua tay liên tục .

- Em nói vậy là chị yên tâm rồi .- Chị lại mỉm cười , nhưng lúc này nụ cười ấy đã có phần gượng gạo .

Tôi không tin một cuộc trò chuyện như thế này sẽ xóa đi tất cả những gì mà tôi từng làm tôi suy nghĩ suốt hôm qua đến giờ . Nhưng khi gặp chị thì khác , tôi chỉ còn biết nghe và trả lời các câu hỏi của chị . Thỉnh thoảng lại chọc chị vài câu làm chị cười khích khích .

NGhĩ lại về bản thân mình , nghe những lời của chị , tôi thấy mình thật xấu hổ và đáng trách . Xấu hổ vì chuyện tôi đã làm với chị , đáng trách vì chị cứ những suy nghĩ trước đây của tôi về chị . Tôi thấy thương chị quá .

Nhớ lại lần trước , lúc chở chị về , tôi thấy chị ôm tôi từ đằng sau khóc , những giọt nước mắt nóng hổi thấm nhẹ vào vai tôi . Tôi cố giữ im lặng . Rồi tôi thoáng nghĩ về những đau buồn của chị , và tôi chỉ là chị dùng để lấp đầy khoảng trống ấy , nó đại loại như cảm giác tôi bị lợi dụng bờ vai . Và tôi đang chấp nhận . Nhưng giờ đây tôi biết những suy nghĩ trước đó là hoàn toàn sai . Cái nghề của chị nó là một rào cản cho tình yêu , chị đang đau khổ vì cái rào cản đó .

Ngoài trời bất chợt đổ cơn mưa nhỏ , những hạt mưa lất phất ngang trước mặt bị đâm xuyên bởi những tia vàng của ánh sáng đèn đường , tại chỗ tôi và chị đang ngồi . Mưa không làm nguội lạnh bàn tay tôi , bụng dạ tôi cũng đang sục sôi . Cái cảm giác khi một ai đó nói lời yêu mình , tôi phải trân trọng tình cảm đó . Nhưng người tôi yêu không phải là chị . Tôi sẽ từ chối chị . Đó là điều tôi muốn .



Chap 5 :


Trời đang dần chuyển thu , tiết lành lạnh . Những cơn mưa đầu mùa hối hả cứ rả rích mấy ngày hôm nay . Tôi đang ngồi làm mấy bài tập toán , đôi khi mưa làm con người ta minh mẫn hơn , tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển vào lớp 10 , không quá lo lắng , chuyện vào trường công hay bán công đối với tôi cũng không phải vấn đề để suy nghĩ nhiều . Nhưng nhớ lại lời chị nói : “ Chị thích con trai thông minh một chút , đừng quá lười nhát và vô tích sự dễ bị người ta khinh thường ..” , thấy mũi lòng , tôi lại cặm cụi giải mấy bài toán . Môn toán cũng là môn tôi thích .

Nhìn ra ngoài trời vẫn tối thui tối mịt . Tối thứ bảy mà ở nhà thôi thì chán quá . Tôi đang định gọi điện cho chị thì máy reo chuông . Là số của chị :

- Đang làm gì đấy nhóc , hôm nay chị có cái này cho em xem này , đẹp lắm , qua phòng chị đi , nhanh chứ tý nữa hết mưa là không xem được đâu .- Giọng chị hăm hở , vui tươi như một đứa con nít .
- Dạ, zậy hả , cái gì zậy ? – Tôi cũng tò mò , lúc nào tôi cũng rất hồi hộp vì mấy món quà của chị .
- Nhanh đi , không là chị đi một mình đó, không đợi đâu .- Chị hối thúc .

Tôi chạy xuống dắt chiếc xe đạp , lúc này mưa phùn đã lất phất , nhẹ hạt hơn . Tôi đạp chiếc xe dong dong trên đường , có vài hạt mưa rơi vào khóe mắt , làm nhèo ánh đèn đường phía trước mặt , cảm giác chan chát tận sâu bên trong . Nghĩ đến những món quà mà chị dành cho tôi , thường là các món ăn lạ do tự tay chị nấu , tôi thấy vui vui trong bụng , tự dưng chân càng đạp nhanh hơn .

Vừa đến nơi , chị đã đứng sẵn nơi góc đường quen thuộc , tay cầm cái ô giù màu xanh , tóc có cột một cái nơ trắng trắng xinh xinh . Tôi thắng xe dừng bánh ngay trước mặt chị , chị mỉm cười rồi ngồi vào baga sắt đằng sau . Không đợi tôi hỏi , chị nói nhanh :

-Này , chở chị ra chỗ nhà sách Fahasa đi , chị cho em xem cái này , đẹp lắm .
-Xem gì zậy chị ? – Tôi vẫn luôn miệng hỏi .
-Thì cứ đi đi , tí nữa biết hà .- Chị lại cười , làm tôi càng tò mò quá .

Chiếc xe đạp vẫn lao nhanh về phía trước . Đường phố hôm nay hơi đìu hiu . Mưa nên người ta ít ra đường , qua hết ngõ cua là tới nơi rồi , tôi cố gắng hỏi chị lần cuối để thõa mãn cái tính tò mò của mình :

-Xem gì zậy chị ?
-Xem tuyết rơi ! – Chị trả lời .
- Ủa , Quy Nhơn mà sao có tuyết ? – Tôi thắc mắt .
- Cứ đi đi , nhiều chuyện quá , tí nữa là biết hà .

Tới nơi , tôi dắt xe chưa kịp lấy phiếu gửi thì chị đã nhanh nhẩu cái tay nhỏ xíu che mưa ở trước trán , chạy đến bên hiên , ngay trước cửa ra vào tại nhà sách . Tôi bước đến bên chỗ chị đứng , hai tay phủi phủi vài giọt nước còn vướng lại bên hai bờ vai . Tôi nhìn chị :

-Đâu , tuyết đâu ? – Tôi hỏi tỉnh qeo .
-Ngay trên đầu em kìa …!!
Tôi ngước lên nhìn :
-W..a..ooo , nhìn giống thiệt ha !

Đúng là có tuyết rơi ở Quy Nhơn thật , đứng từ trong mái hiên nhìn lên , ánh sáng trắng từ bên trên phản chiếu vào các hạt mưa phùn làm chúng trắng lên , vởn vờ ngay trước mặt hệt như tuyết vậy . Tôi chưa từng thấy tuyết rơi lần nào cả , tôi thật sự bất ngờ với cảnh tượng này . Tôi hít một hơi thật sâu để cố cảm nhận cái cảm giác này , nó làm tôi quá đỗi hạnh phúc . Đôi khi cuộc đời là vậy , chỉ cần ta không ngừng tin tưởng vào một điều gì đó , thì chắc chắn điều đó sẽ trở thành hiệm thực , chí ít cũng có thể là trong suy nghĩ của ta . Những cực nhọc của cuộc sống như dần phôi phai đi .

Tôi quay sang nhìn chị , vài giọt mưa nhỏ còn vươn trên hàng mi cong vút của chị , cả mái tóc và gò má nữa . Ánh mắt chị vẫn nhìn lên cao , khẽ chớp nhẹ tận hưởng cảm giác ngọt ngào ấy . Tôi thấy trong mắt chị chị hiện hữu một niềm hạnh phúc , đó cũng chăng là niềm hạnh phúc mà tôi đang được chị chia phần . Ngực vẫn thở đều , tôi đưa tay ra hứng những giọt mưa cuối cùng .
Và rồi mưa cũng tạnh , chị chu môi , nhún vai , vẻ mặt đượm tiếc nuối . Chúng tôi đã đứng như thế hơn hai mươi phút rồi .

- Thôi hết tuyết rồi , còn chờ gì nữa , về thôi chị .- Tôi giục .
- Ờ …ờ , thôi đi ăn chè nóng đi , lâu quá rồi chưa ăn , lạnh lạnh thế này ăn mới đã , em nhĩ .- Tôi nhận thấy vẻ mặt còn luyến tiếc của chị.

Tôi lại chở chị đi , cảm nhận hơi ấm trong từng nhịp thở của chị tiếp vào lưng …Trời vẫn lành lạnh , gió vẫn rít từng cơn trên các hàng cây . Lúc này , tôi chỉ mong chị sẽ mãi bên tôi , cũng cái cảm giác chở chị đằng sau như thế này , tôi thấy mình vui biết chừng nào .

Quán chè nóng hôm nay không đông đúc như mọi hôm , chỉ một vài người lèo tèo . Chọn một bàn nhỏ ngay phía trong cùng , tôi ngồi cạnh để cố sởi ấm cho chị , nhưng vẫn giữ một mức độ khoảng cách nhất định .

Đôi tay chị bắt chéo ôm lấy nhau , có lẽ chị hơi lạnh , tôi hỏi :

-Lạnh rồi hả chị , ai bảo lúc nãy không mặc thêm áo khoác vào . – Tôi vừa nói , vừa đặt tay lên vai chị .
-Thì chị đâu biết , mà em không lạnh hay sao mà hỏi chị , lo cho em trước đi - Chị lúc nào cũng vậy !

Cô chủ quán đặt ly lên bàn hai ly chè còn nóng hổi , hai đúa cặm cụi ăn . Có lẽ lúc này đã ấm hơn , cảm giác ngon ngọt từ ly chè đậu xanh từ từ lan xuống cổ rồi tỏa ra cả lồng ngực , sản khoái làm sao . Tôi thích cái cảm giác này quá .

Tối thứ bảy đó là một ngày vui nhất của tôi , và ly chè đó có lẽ là ly chè ngon nhất mà tôi từng ăn …



Chap 6:


Lúc này đã hơi muộn rồi , tôi tỉnh dậy , chột dạ vì thấy bụng đói meo . Hóa ra từ nãy , tôi đang nhắn tin với chị rồi ngủ thiếp đi lúc nào chẳng biết . Mở điện thoại lên tôi thấy có cả 3 tin nhắn chưa đọc , đều là của chị . Tin nhắn cuối cùng là : “ Em ngủ rồi hả ? Ngủ ngon nha ! “ .

Thoáng nghĩ chắc giờ này chị cũng sắp đi ngủ rồi , nhưng sao tôi thấy nhớ chị quá , muốn gặp chị ngay mới được . Hơi ngại vì trễ giờ rồi , như có một sức mạnh vô hình nào khiến tôi bấm máy gọi cho chị :

-Renngggggg….! Rennnngg ..!!- Chuông điện thoại vẫn reo .

-A lô , gọi chị có gì không ? Chị tưởng em đã ngủ rồi chớ . – Giọng chị vẫn tươi tỉnh giòn tang .

-Dạ , lúc nãy em ngủ quên chị à , đói quá ngủ không được chị ơi ! Chị ăn gì không , đi với em luôn ? – Tôi hỏi .

- Nhưng…ư…!- Chị hơi ậm ờ . - Ừ , em qua chở chị đi , nhanh đó , trễ rồi .- Cuối cùng chị cũng đồng ý , chắc tại vì chị không muốn để tôi ôm bụng đói ngủ .
- Dạ em qua ngay nè .

Vẫn như mọi hôm , chị đứng đợi tôi sẵn ở đầu con hẻm . Chị mặc quần short , áo thun có cổ , cài tóc trước ngược ra sau càng nhận rõ khuôn mặt sáng sủa của chị . Chúng tôi dạo một lượt qua các hàng quán , đường phố lúc này vẫn còn đông đúc lắm , xe cộ dập dìu .

Hôm nay thật đúng rõ xui xẻo , từ quán bánh bèo nóng , quán phở , bánh canh bánh cuốn đều hết sạch . Chạy một vòng thành phố mà chả kiếm được gì ăn , đành vậy , tôi chở chị dọc lên quán hủ tiếu gõ bên đường NTH .
Vừa thấy chúng tôi , cô chủ quán đã cười mời :

-Hết thịt rồi , ăn hủ tiếu xương nha !
-Dạ , sao cũng được ! – Tôi nguýt dài ..

Khói vẫn tỏa lên từ xoong nước dùng bên cô chủ nom người tầm 35-40 tuổi , mùi thơm tỏa ra dọc con phố dưới ánh đèn đường heo hút bên trên các tản cây. Chọn một bàn ở góc trong cùng , tôi và chị ngồi xuống . Hai tô hủ tiếu còn nóng được bưng bày lên bàn .

-Thôi , chị ăn đi , làm gì kì zậy ?!! – Tôi đuồng tay khi thấy chị đang xớt phần hủ tiếu của mình qua tô của tôi .
-Em con trai mà , phải ăn nhiều một chút mới được , chị cũng đang hơi no mà .- Chị nhe răng cười .

Tôi đành chìu theo ý chị , lúc nào cũng vậy , chị luôn luôn chu đáo cho tôi từng li từng tí một . Tôi đang để ý cách chị ăn thật duyên dáng làm sao . Chị đưa tay vén mái tóc mai qua bên tai , tau cầm thìa mềm mại và từ tốn , kiều diễm như những cô gái cung nữ mà tôi đã từng xem trong phim vậy . Không giống cái kiểu che đậy như bọn con gái lớp tôi , nhìn chị tự nhiên , thong thả mà vẫn toát lên vẻ đẹp lạ lùng .

-Lo ăn đi kìa , nhìn cái gì mà nhìn !- Chị hít hà cau mày giục tôi.
-Đâu có , tại em thấy chị ăn ngon quá .- Tôi ráng đánh trống lãng .


Và tất nhiên đó sẽ là một buổi tối rất đẹp , đẹp như một cuộc hẹn hò của đôi lứa tuổi mới yêu . Nhưng không , đó lại là một đêm xui xẻo tận mạng với tôi . Khi mà cuộc sống này đang sản sinh vô số các thành phần mất dạy mà chị và tôi là nạn nhân của sự mất dạy đó .

Đang cắm đầu vào tô hủ tiếu , tôi nghe có tiếng xe máy nẹc pô . Tầm 5 thanh niên trẻ trâu , đầu tóc xanh đỏ , quần đáy thụng túi đắp phóng thẳng xe lên lề . Tôi thì thật sự không ưa với phong cách của các bạn trẻ nửa mùa này , nhưng vẫn cố gắng ăn nốt vài miếng rồi về .

Nhưng quả thật cuộc đời là thế , “ cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng “ . Tôi nhìn thấy tụi nó chỉ trỏ rồi xì xầm gì đó về phía bàn nơi tôi và chị đang ngồi . Cảm giác có điều chẳng lành , nên tôi cũng vờ nhắm mắt , bịt tai . Cũng là chuyện thường khi mà chị quá xinh như thế thì chắc chắn sẽ không thoát khỏi bọn cáo chồn nhòm ngó .

Bỗng chốc , một thằng đứng lên , bước lại chỗ tôi . (Thằng này tóc nhìn như thím Akira Phan ):

-Cho mượn hộp giấy lau nha ông ấy !!- Nó nói với vẻ mặt láo ngáo đúng kiểu mất dạy .
-Ừ , để lại một ít đi .- Tôi điềm đạm nói , vì lúc này chị còn đang ăn .
-Tao thích lấy hết đó , mầy làm cc gì mà lên tiếng . – Tôi tức tối lắm , nhưng thật sự kìm nén nhịn nhục vì hôm nay có chị .

Tôi gật đầu : - Ừ , lấy đi , ai đâu dám nói gì mấy anh !

Tôi không phải là loại gian hồ , cũng chẳng phải thứ dữ gì . Thoáng nghĩ “chó sủa là chó không cắn “ , thằng ấy to mồm thật nhưng cũng chẳng dám động gì tôi đâu , nên tôi cũng lầm lì cho qua chuyện .

Ăn xong , tính tiền , tôi đi đến dắt xe , chị thì đi ngay trước mặt tôi .

-Á…! - Một chiếc đũa ném về phía chị làm chị la lên .

Tôi như điên người , ngoảnh lại , nghiến chặt răng và hơi thở gấp , thật sự không chịu nổi nữa rồi . Định sẽ bước lại ăn tươi nuốt sống bọn dơ dáy đó …

-Thôi bỏ đi em , chở chị về , trễ rồi !- Chị xô vai xua tôi , chị đâu biết tôi đang nhẫn nhịn trong từng nhịp thở của mình .

Tưởng như thế là xong chuyện , nhưng thực ai đâu ngờ … Chở chị đi được một đoạn , nghe có tiếng la từ đằng sau , tôi vừa ngoảnh lại thì :

-Bộp …!!! – Hòn gạch phan đúng ngay giữa đầu tôi , và dĩ nhiên tôi đâu phải thần thánh mà né kịp .

Tôi tá hỏa , ngã khụy xe vào lề đường . Cảm giác bắt đầu tê ran .
.
.
.
(Cho em hẹn chap sau nha ) 
...................................

Chap 7


Tôi hôn mê 7 giờ đồng hồ và tỉnh dậy trên chiếc giường điều dưỡng của bênh viện , toàn thân ê ẩm . Mùi nồng nặc thuốc sát trùng của bệnh viện làm tôi hơi khó chịu , dần mở  mắt và tôi bị chói bởi ánh nắng sớm mai le lói vào khung cửa sổ đến tận chiếc giường , tôi đưa cánh tay lên che và hơi bất ngờ vì thấy nó đang quấn đầy những băng vải trắng .Trên trần nhà chiếc quạt cũ to lớn vẫn qoay vù vù giống như cảm giác của cái đầu tôi đang nặng bưng bưng quay cuồng bởi vẫn còn ảnh hưởng bởi thuốc gây tê . Tôi chỉ nhớ mình bị đánh và không biết sau đó trong cơn đau nửa mê nửa tỉnh tôi nghe có tiếng người con gái khóc nức nở  bên cạnh tôi , sau đó là gì nữa mà tôi không tài nào nhớ nổi .
Vài mũi khâu dưới cằm ,  trên đầu và cả cánh tay trái bó bột làm tôi trông càng buồn cười hơn , nhưng kết quả chụp Scan CT vùng đầu hoàn toàn bình thường . Cũng phần nào may mắn , đó cũng chính là lần đầu tôi niết đến cảm giác nằm trên giường bệnh là như thế nào .
Trong căn phòng này có ba chiếc giường , tôi nằm ở cuối . Tôi cố gượng dậy , nhìn quang một vòng chẳng có ai , chỉ thấy có một bác trai tầm 50 tuổi ở giường bên đang mở mắt nhìn tôi tự lúc nào . Như hiểu được suy nghĩ của tôi bác ấy nói ngay :
- Con bé cao cao dễ thương hả , nó nhờ bác trông giùm , bảo là khi nào cháu tỉnh thì cứ ở yên chờ nó . Nó đi ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi .- Vừa nói , người đàn ông vừa đưa cái tay còn dán mũi kim và đường ống truyền nước biển chỉ về phía cánh cửa .
- Chị ấy có bị sao không bác ? - Tôi hỏi ngay vì không chờ được nữa .
- Không sao đâu , thấy nó bình thường mà . Tội con bé , tối qua giờ nó ngồi trông cậu suốt không chịu ngủ . Lúc lại khóc , ai nói gì cũng không chịu nghe .
- Dạ , cảm ơn bác .- Tôi thở phào , nhờ ơn trời phật phù hộ , chị mà có mệnh hệ nào chắc tôi phải ân hận cả đời .
- À mà nè , hồi tối có một đám thanh niên nam có-nữ có , hình như là bạn cậu đó , nhìn có anh chàng tóc nhuộm vàng xoăn xoăn nói giọng giống con gái đó , bọn nó ồn quá nên bác sĩ đuổi ra ngoài hết rồi .
- Dạ .
Tôi thấy hơi chột dạ vì nghĩ bụng: " sao bọn anh Bóng biết chuyện nhanh quá zậy , mà anh Bóng biết mình với chị chơi thân zậy không biết ảnh có nghĩ gì không ? Haizz - Tôi thở dài ngao ngán vì khi gặp anh Bóng sẽ không biết nói gì đây ."
Mười phút sau chị bước vào với hai túi nilon là cháo và một ít trái cây , cả sữa nữa . Chị nở nụ cười nhìn tôi làm tôi thấy yên tâm hơn một chút , cái cảm giác được tiếp thêm sức mạnh từ một nụ cười của người phụ nữ nào đó trong đời bạn nó thật khó diễn tả làm sao . Chị ngồi xuống cạnh giường tôi :
- Tỉnh rồi hả , chị tưởng em tiêu luôn rồi chớ , hehe ! - Tôi nhận thấy nụ cười của chị còn đượm lắm sự lo lắng , mắt chị sưng và còn đỏ hoe .
- Tối hôm qua chị khóc hả ? - Tôi nắm tay chị và hỏi làm chị khựng lại .
- Xí , ai thèm khóc đâu , tại mất ngủ nên nhìn thấy zậy chứ bộ .
- Khóc thì nói khóc đi , ai nói gì đâu mà làm bộ chối nữa . Hehe , mà nói thật : chị là người con gái đầu tiên khóc cho em đó , sướng , hehe-tôi xuýt xoa .
-Thôi đi ông tướng , bớt đi ha . Em bị nó đánh vào đầu mạnh quá nên bị nhũng não nặng rồi , hức !-Chị bĩu môi làm bộ khó ưa nhưng lại đáng yêu vô cùng .
- Chị biết sao hông , em để tụi nó đánh vô đầu bởi vì lúc đó em sợ tụi nó đánh trúng mặt là mất đẹp trai nên phải ôm mặt lại chứ không thì không phải băng bó như thế này đâu ! Khà khà .
- Thôi ăn cháo đi cho nóng kìa , nhiều chiện thấy ớn .- Chị đưa muỗng cháo lên miệng tôi , tôi đớp liền . Cảm giác hơi nhạt miệng nhưng tôi thấy ngon làm sao , cháo còn nóng vào bên trong làm ấm cả thanh quản xuống tận lồng ngực ngon vô cùng .
- Từ từ thôi , chị định giết người bằng cháo hả ? Bớ người ta giết người bằng cháo này !!!- tôi giơ cánh tay lên làm bộ như một gã sắp chết đuối làm chị cười tít mắt . Mấy người xung quanh nhìn tôi , nhưng tôi mặc kệ ấy , làm gì được tôi nào . Ăn cháo xong , uống nốt cả nắm thuốc viên xanh đỏ vàng .Tôi tựa  ra sau và nhìn chị .
- Thôi chị về đi , lo đi học đi kìa , không đi học thì cũng ngủ một chút chứ con gái thức đêm nhiều nhanh già lắm đó .
Chị lại im lặng , đôi tay bé nhỏ vẫn gọt quả bưởi , hương bưởi toả ra ngào ngạt cả căn phòng .
- Ăn cái này luôn nè .- chị đưa về phía tôi một tép bưởi đã bóc vỏ , tôi cắn liền một phát : Moăm moăm ..
- Ừ , chị nhờ nhỏ bạn xin nghỉ học hôm nay rồi , chắc chị phải về tắm đã .
- Trời , hèn chi , nãy giờ em nghi nghi mùi nước mắm này ở đâu ra , cũng nghi là của bà chị tui rồi mà không dám nói , đúng đó , về tắm rồi ngủ một chút luôn đi nha chị yêu dấu . Hè hè .-Tôi cố ra bộ khoẻ khoắn để chị yên tâm.
-Ừ ..!  Em ở đó đi , chút trưa chị xuống .  Chị về nha ! Nhớ ở đó , đừng có lung tung là coi chừng với chị nghe chưa ! - Nói xong , chị quay lưng lẳng lặng bước ra . Chị về .
Tôi nằm trên giường và nhìn theo cái dáng ngưởi mảnh khảnh bé nhỏ của chị ẩn hiện qua các tấm khung cửa sổ rồi khuất hẳn nơi cuối hành lang .
Chị vừa đi được mười phút thì anh trai tôi vào . Chuyện  tôi bị như thế này gia đình chỉ có mỗi mình anh trai tôi biết . Tôi cũng không muốn làm ba mẹ lo lắng cho tôi , những vất vả của cuộc đời đã đày đoạ họ nhiều rồi , mà anh trai tôi cũng hiểu tôi nên cũng chưa cho ai trong gia đình biết chuyện .
Anh T là anh trai tôi , gia đình tôi rất đông anh em nhưng tôi là người sống gần anh T nhất và hiểu anh nhất . Mặc dù không phải là anh cả nhưng anh T  rất có trách nhiệm với gia đình . Anh là một cồi thủ của đội tuyển tre quốc gia , tuy số tiền kiếm được từ những giọt mồ hôi trên sân cỏ là không nhiều nhưng anh luôn biết gom góp mua sách vở , quần áo cho mấy đứa em nhỏ . Những ngày nhận lương cuối tháng anh T thường dẫn tôi đi ăn  thật no nê . Anh ấy là một người anh tốt nhưng đôi khi lại dễ bị khuỵ ngã vì sống quá nặng nề về tình cảm .
- Tối hôm qua con nhỏ N nó lấy máy em gọi cho anh , sáng nay anh đi tập , giờ mới vào được . -Anh T vừa nói vừa đưa tay lau mấy giọt mồ hôi đang lấm tấm hai bên thái dương ..
- Dạ , em cũng khỏi rồi , chắc xem tình hình sao rồi xuất viện , chứ nằm ở đâu mùi thuốc khó chịu quá .
Anh T gật đầu :
- Ừ , nãy anh gặp bác sĩ rồi , ổng nói để chiều nay kiểm tra lại hết , nếu được thì sáng mai xuất viện luôn  .

Ý kiến bạn đọc { 0 }

Ý kiến của bạn

Chào mừng bạn đến với TruyenCuatToi.Com - Chúc Bạn Online Vui Vẻ