• 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5

Sự trớ trêu của số phận [Phần 8] - THE END


Ấn +1 Để Load trang nhanh hơn



Thời điểm này tôi có một thằng bạn thân mở một quán café ở gần quán của tôi. Rỗi rãi tôi với mấy chiến
hữu thường lên đấy ngồi chơi nói phét, nhiều hôm chẳng có việc gì mấy thằng ngồi đông ở quán của nó cả
ngày trời, hết đánh bài rồi lại rủ nhau đi đá bi a. Hôm nào hứng chí lên lại còn thay đồng phục nhân
viên rồi bưng bê phục vụ như thật, có nhiều vị khách không biết thường hỏi thằng bạn tôi, là mấy ông
nhân viên này lương bao nhiêu mà ông thì Dylan, ông thì xe phân khối lớn, cá biệt có một ông làm
bóng còn đi ô tô đén quán.

Mùng 8-3 năm đó, sáng 10h đang ngủ thì có ông bạn đã gọi nhặng lên, bảo lên quán café đánh chắn. Vội
vội vàng vàng thay quần áo, ra đường thấy hoa hoét đầy đường, thấp thểnh lên đến nơi đã thấy ba bố kia
đang vẻnh râu hút thuốc chờ tôi.
Ngày hôm đó, quán thằng bạn tôi đông khách từ sáng, đa phần là các đôi nam nữ đưa nhau đi chơi,
nhiều lúc nghĩ cũng thấy hơi tủi thân, nhưng vào nghe thấy “ bạch thủ chì ù chi tám đỏ hai lèo” là
quên hết.
Ngồi dến hơn 3h chiều thì tôi được một mớ, 3 bố kia mặt đang ngắn tũn lại rồi. Bống điện thoại tôi kêu.
Bỏ ra nhìn loáng thoáng thì là số không có trong danh bạ, định bỏ không nghe nhưng bất chợt nhìn kỹ
lại thì là số của em gọi tôi. Không biết có chuyện gì, vì suốt từ hôm xảy ra va chạm với lão Khoa tôi
không hề liên lạc gì với em cả. Nghĩ ngần một lúc rồi tôi bốc máy:
- A lô anh nghe đây.
- Anh đang làm gì đấy ?
- Chẳng làm gì, anh đang ngồi chơi với mấy thằng bạn thôi. Có chuyện gì không em ?
- Anh… ừm. …anh có bận gì bây giờ không ? Em muốn nhờ anh lai em đi đây một lúc.
- Đi đâu hả em ?
- À em đinh nhờ anh qua đưa em đi phỏng vấn.
Thấy thái độ tôi có vẻ ngần ngừ, em lại bảo ;
- Chỗ này phỏng vấn bắt mặc váy mà em mặc váy khó đi xe lắm, anh qua đưa em đi được khồng ?
Tôi vừa nhìn vào mấy con mắt đầy sốt ruột của mấy thằng bạn vừa nói vào ống nghe :
- Uh, anh cũng không bận gì đâu, em chuẩn bị đi, anh qua bây giờ luôn đây.
Tôi đút điện thoại vào túi, quay sang bảo thằng bạn :
- Cho tao mượn chìa khóa ô tô.
- Đi đâu ? bao giờ về ?đm ăn non à con chó ?
- Đéo biết, có việc gì thì qua quán tao lấy xe của tao mà đi. Bảo thằng An nó đưa chìa khóa
cho.- Tôi vừa nói vừa phi ra khỏi quán café.
Đi đến nhà em thì xe không vào được tận nhà do ngõ nhỏ, tôi đỗ xe ở đầu ngõ rồi lững thững đi bộ vào
trong. Vào đến nơi thì tôi đã thấy em đang đứng ở dưới nhà chờ tôi. Em mặc một chiếc váy đen cúp ngực
dài quá đầu gối, bên ngoài khoác một cái áo len kiểu gile. Chắc đi phỏng vấn nên em trang điểm nhẹ,
trông em thật đẹp. Thấy tôi đi bộ bào em hỏi :
- Ơ, xe anh đâu ?
- Xe anh bạn nó mượn chưa trả.
- Thế bây giờ mình đi kiểu gì ?
- Thì em bảo không đi được xe nên anh đến đi bộ cùng em đến chỗ phỏng vấn.
- Eo, người gì mà điêu thế !!! – câu nói đơn giản nhưng lâu lắm rồi tôi mới lại được nghe, ngày
xưa đó là câu cửa miệng của em mỗi lần bị tôi trêu.
Tôi quay đi để che giấu vẻ bối rối trên gương mặt mình, em cũng nhẹ nhàng đi bên cạnh tôi. Em vẫn vậy,
hoàn toàn tin tưởng vào tôi, em chẳng gạn hỏi tôi sẽ đi thế nào. Em thế và tôi cũng vậy, luôn tin
tưởng vào nhau một cách tuyệt đối.
Hai đứa tôi đi bộ ra khỏi ngõ, tôi mở cửa xe cho em lên, em bảo :
- Xe của anh à ?
- Không, xe anh mượn bạn thôi.
- Sao anh không đi xe máy ? Mượn nó phiền phức ra
- Chả sao đâu, anh không thích đi đường tý lại có thằng nó vọt lên quay lại nhìn chằm chằm vào
mình.
- Sao lại thế ? – em ngơ ngác hỏi tôi.
- Vì em đẹp quá chứ sao.
Mặt em hơi hồng lên, em cúi xuống vẻ ngượng ngùng, tôi cũng vội đóng cửa xe rồi quay ra cửa kia trèo
lên.
Đến chỗ em phỏng vấn, tôi ngó nghiêng một lúc rồi đỗ xe vào lề đường. rồi vào quán nước chè ngay cổng
công ty
- Ông cho con xin chén nước chè nóng ạ- tôi bảo chủ quán.
Nước rót ra, quán nước có mỗi mình tôi, ông lão chủ quán bắt chuyện :
- Nước chú đây, chú có việc vào công ty này à ?
- Dạ không ạ, con đưa bạn đến phỏng vấn xin việc ạ.
- Ái chà, đi phỏng vấn xin việc mà đi ô tô, sinh viên bây giờ sướng thật, chả bù cho bọn tôi
ngày xưa.
Ngồi vui chuyện một lúc, thì ra ông lão trước học Bách Khoa, thấy bảo từ thời thầy Tạ Quang Bửu còn
làm hiệu trưởng. Cùng là dân kĩ thuật, câu chuyện giữa tôi và cụ nổ như pháo. Thấy tôi hút thuốc lào
cụ rất khoái, luôn mồm :
- Chú này thế mà được.
Ngồi tán chuyện với cụ một lúc, ngoảnh ra thì đã thấy em đang đi lại gần chỗ tôi, tôi vội trả tiền
nước, chào cụ rồi đi ra xe. Vừa đi ra xe em vừa cười bảo tôi :
- Người đâu mà dễ quen thế không biết được ?
Lên xe, tôi hỏi, đại khái là em phỏng vấn cũng tàm tạm, còn phải chờ xem thế nào.
Trên đường về tôi rẽ vào mua cho em bó hoa, đúng là cả năm mới có một ngày, bó hoa nhìn như cái đống
giẻ lau mà chúng nó chém 3 lít. Nhưng thôi, phần do sĩ gái, hơn nữa cũng toàn là tiền thắng đánh
chắn, tôi mua luôn mà không mặc cả một lời.
Trên đường về,đường tắc kinh khủng, giờ tan tâm lại đúng ngày lễ, tôi hỏi em một câu mà khi ngậm miệng
lại tôi mới thấy là ngu :
- Mấy giờ em phải về ?
- Dạ, anh cứ đi bình tĩnh, có gì về trước 10 rưỡi là được, giờ đó cô chủ nhà khóa cửa.
- Ơ thế không về đi chơi à ? – câu trước thì vô tình nhưng câu này hữu ý, tôi hỏi để thăm dò
xem chuyện em với lão Khoa như thế nào.
- Dạ không – em nói thật nhỏ, có chút gì đó buồn buồn.
- Thế hôm nay đi chơi với anh một hôm nhé.
- Vâng, nhưng cho em về thay quần áo đã
- Thôi mặc váy luôn cũng được chứ sao, em mặc đẹp mà.
- Thế anh hôm nay không phải về trông quán à ? mà có phải trả xe bạn anh không ?
Đm, mải gái gú, quên mẹ cả cái cần câu cơm với ông bạn vàng. Tôi vội quay xe lên quán, dặn dò bọn
nhân viên, bảo có việc gì gọi tôi luôn và hứa hẹn hôm nay tăng gấp 3 lương cho chúng nó. Xong xuôi
tôi và em đi ăn.
Ăn xong tôi đưa em lên hồ hóng gió, rồi đi mua cho em một cái kính râm coi như quà 8-3.
Gần 9h, tôi đưa em quay về quán café của một ông anh tôi, hôm nay có ca nhạc. Ngồi bên cạnh em, nghe
những bản tình ca, cảm xúc trong tôi bùng lên dữ dội, tôi muốn một lần nữa, em là của tôi.


Hơn 10h tôi đưa em về, tôi thì chưa muốn về ngay nhưng em đòi về vì sợ cô chủ nhà khóa cửa. Trên xe,
cả tôi và em đều im lặng cho đến khi về đến đầu ngõ nhà em. Tôi xuống đưa em vào. Đến của nhà, em
quay ra, ánh mắt em nhìn tôi tha thiết, tôi lảng tránh ánh mắt của em :
- Thôi em vào đi, anh về quán đây.- nói xong tôi quay người đi.
- Anh !!!- em vừa gọi vừa nắm lấy tay tôi , tôi giật mình ngoảnh lại. Em định nói gì đó nhưng
lại thôi, cuối cùng em khẽ khàng- anh đi về cẩn thận, về đến quán thì nhắn tin cho em nhé.
- Uh anh biết rồi, em vào nghỉ đi
Tôi về đến quán thì đúng lúc đông khách, mấy đứa em đang quay như chong chóng. Tôi cũng vào lấy cái
bộ đàm gọi chỉ đạo, quán đông nhưng nhìn chung cũng không có việc gì, tôi bảo con bé lễ tân làm cho
cốc café rồi châm điếu thuốc. Đang nhìn từng giọt café nhỏ dần xuống thì có tin nhắn, của em :
- Anh đã về đến quán chưa ? sao không thấy nhắn gì cho em cả ?
- Anh về được một lúc rồi, đông khách quá nên anh quên mất, mà em nghỉ đi, đừng thức khuya quá
làm gì ?
- Vâng em biết rồi. Anh này, liệu rằng chúng mình có thể có một cơ hội nữa không ???
Tôi thật sự quá bất ngờ với dòng tin nhắn này của em. Suy nghĩ một hồi tôi nhắn lại cho em :
- Chẳng lẽ em không biết rằng anh vẫn còn yêu em đó sao. Chỉ là anh sợ Hằng ạ. Anh sợ rằng gia
đình em không đồng ý cho anh và em yêu nhau.
- Em hạnh phúc quá anh à. Vậy mình thử lại một lần anh nhé. Về phía gia đình thì em sẽ nói cho
mẹ em hiểu.
- Uh, anh muốn chúng mình hãy cứ để mọi thứ tự nhiên, được không em ?
- Vâng anh, thôi em đi ngủ đây, anh ngủ sớm đi nhé, và nhớ hút ít thuốc thôi đấy.
Tôi bật cười vì dòng tin nhắn của em, những cảm giác ngọt ngào khi xưa chợt quay trở lại. Cả đêm hôm
đó tôi chẳng thể nào ngủ được, một cảm giác dễ chịu nhẹ nhàng lan tỏa trong tâm hồn tôi.
Những ngày tiếp theo, song song với công việc trên quán, tôi và em gần như ngày nào cũng gặp nhau.
Thường là chiều tối, tôi qua đón em đi ăn sau khi em đi làm về, sau đó tôi và em đi uống nước, xem
phim hay lượn lờ phố phường Hà Nội. Những ngày cuối tuần, em lên quán tôi chơi, ngồi xem phim hay
thỉnh thoảng cũng lăng xăng phục vụ bưng bê hộ mất con bé ở quán. Mọi người ở quán cũng dần dần quen
với sự xuất hiện của em.
Đến tận thời điểm này, tôi và em mới phát hiện thấy cả hai có gu âm nhạc khá giống nhau. Cả 2 đứa đều
thích nghe rock và Trịnh, nghe thì có vẻ không hợp lý lắm, nhưng có sao, suốt từ bé đến giờ tôi luôn
là một thằng đầy mâu thuẫn mà. Chúng tôi đến rock bụi, hay Holly của anh Lân “ốc”.Có những hôm, hai
đứa lại vào những quán café Trịnh như Cuối Ngõ, Vô Thường hay Trịnh Ca, những buổi đi chơi như thế, ngồi
bên nhau trong tiếng nhạc du dương, chúng tôi ngày cảng xích lại gần nhau hơn.
Một hôm đang đi chơi, bất chợt em bảo :
- Tự nhiên em nhớ thời sinh viên quá, thỉnh thoảng lại được đi chơi xa xa, bây giờ đi làm muốn
đi cũng khó.
- Ồ uây, trước giàu nhỉ, hay đi chơi thế cơ à ???
- Thì về nhà đứa bạn nào đó trong lớp, thế chả là đi chơi xa còn gì ?
- Hay em thích không ? Anh với em đi luôn.
- Eo, điêu thế…
Tôi vít ga, lao xe như điên về quán, rồi bảo con bé lễ tân : “ gọi cho anh cái taxi đi em”.
Xe đến, tôi kéo tay em lên xe, bảo xe chạy xuống bến nước ngầm. Đến tận lúc này, em mới tin là tôi
không hề nói đùa. Em hỏi tôi :
- Đi thật hả anh ? còn công việc, rồi cò pahir về lấy đồ nữa chứ ? Mà đi đâu thế ?
- Vào Vinh chơi, thằng Việt nó rủ mấy lần mà chưa vào được, nay tiện em bảo thì đi luôn ( Việt
là thằng bạn trước học cùng cấp 3 với chúng tôi, gia đình nó chuyển vào Vinh được hơn 1 năm). Đồ thì
vào đó mua tạm ít đồ mặc là được mà.
Em tựa đầu lên vai tôi, khẽ nói :
- Vâng thế cũng được.
Xuống bến xe, chúng tôi mua 2 vé và đi ngay đêm hôm đó. Trên xe, tôi gọi cho Việt, chính nó cũng
quá bất ngờ khi nghe thấy tôi thông báo đang trên đường vào đó. Hỏi ra thì hắn đã vào Sài Gòn công
tác được hơn tuần rồi. Nghe tôi bảo thế, em quay sang nhìn tôi :
- Thế giờ sao anh ?
- Thôi đằng nào cũng đi rồi, vào đó rồi tính dần.
Sáng hôm sau vào đến Vinh, tôi và em lơ ngơ như bò đội nón. Đây là lần đầu tiên cả tôi lẫn em vào
đây. Gọi cho ông Việt hỏi mấy chỗ đi chơi linh tinh. 2 đứa tôi lang thang ra chợ Vinh, rồi quảng
trường gì mà có tượng đài Bác Hồ, rồi thành cổ. Cả buổi sáng hôm đó, tôi và em cười suốt, cái gì cũng
lạ. Từ xưa đến giờ, đó có lẽ lần đầu tiên tôi đi du lịch đúng nghĩa. Tự tìm hiểu đường đi lối lại, tự do
đi, chẳng phải lo nghĩ gì. Chúng tôi chụp hàng trăm kiểu ảnh,mua cho nhau những món đồ linh tinh nhỏ
nhặt, tôi và có lẽ cả em nữa, đều mong ước ngày hôm nay dài mãi mà thôi.
Chiều tối tôi và em đi taxi xuống Cửa Lò, vào một quán ăn cơm tối. Đúng lần đầu ngu ngơ không biết
gì, bị nó chém cho rát hết cả mặt. Bữa cơm liên thiên với ít trai hến vớ vẩn mà nó chém cho gần triệu
bạc, trong khi cái đống hải sản đó ở Vân Đồn chắc chỉ hơn 100k là cùng, biết là thế nhưng lạ nước lạ
cái, đành cắn răng mà trả chứ biết làm sao.
Chúng tôi đi mua mỗi đứa một bộ đồ rồi tìm khách sạn thua phòng. Trước lúc vào khách sạn, tôi bảo em:
- Hôm nay ngủ với anh nhé !
Em không nói gì, chỉ khe khẽ gật đầu.
Tôi thuê một phòng ở Green Hotel, 2 đứa lên tắm rửa rồi tối đi lang thang.
Hơn 9h, gần biển hóng mát, tôi bỗng ôm em từ đằng sau, em hơi giật mình, nhưng rất nhanh chóng em
xiết chặt vòng tay của tôi lại. Em khẽ nghiêng đầu ra sau, môi tôi tìm môi em nhanh chóng. Tôi xoay
em lại, 2 lưỡi cuộn vào nhau, đôi bàn tay em ghì lấy cổ tôi. Tôi nhẹ nhàng rời môi em, hôn lên chiếc
cổ trắng ngần, em xoa lấy tóc tôi, hơi thở gấp gáp. Tôi nói nhỏ :
- Mình về phòng nhé.
Em e lệ gật đầu.
Chiếc cửa phòng nghỉ vừa khép lại, tôi và em cuống loạn lao vào nhau. Quàn áo nhanh chóng được cởi
ra. Tôi lao vào em, chiếc lưỡi thưởng thức từng cm nhỏ nhất trên mặt, trên ngực, trên bụng em. Tôi cúi
xuống hôn lên cô bé, con đường vào nơi thầm kín nhất dã đầy nước, lưỡi tôi như con rắn liên tục bò
trên con đường ngập lụt ấy. Phía trên, em ú ở những tiếng vô nghĩa, người liên tục vặn vẹo, đôi môi
mím chặt vào nhau. Trong khi đó thì tay em liên lục vò chiếc ga giường rồi đưa lên miệng cắn. Khoảng
mấy phút sau em rên lên :
- Anh…cho..em đi, em không chịu đươc…được nữa rồi.
Tôi cũng thế, tôi đưa thằng em vào sát cô bé, dồn sức ấn một nhát lút cán luôn. Em gần như rú lên đầy
thỏa mãn. Trong tôi lúc đó trào lên suy nghĩ :
- Vậy là, em lại là của tôi, lần này tôi sẽ không để mất em nữa đâu.
Sự quyết tâm của tôi thể hiện trong từng cú nhấp, liên tục và mạnh bạo. Phía trên em gần như quằn
quại, người uốn éo liên tục. Được một lúc, tôi ngừng lại, kéo em úp người xuống, tôi nhẹ nhàng xâm nhập
em từ phia sau. Tư thế quá kích thích nên chỉ sau 2-3 cú nhấp tiếp theo, người em run lên, giật giật
liên túc, em phủ phục xuống giường, miệng ú ớ những tiếng vô nghĩa, phía dưới cô bé của em dường như
muốn bóp nát thằng em tôi, không thể chịu được nữa, từng dòng từng dòng tinh dịch của tôi bắn mạnh vào
trong em. Tôi vật ra nằm cạnh em, khẽ kéo em lại, tôi vừa hôn vừa thì thầm vào tai em:
- Hằng, anh yêu em !!!
- Em cũng thế.
Chúng tôi hôn nhau, rồi cùng chìm vào giấc ngủ mê mệt.
Sáng hôm sau, chúng tôi xuống Nam Đàn thăm nhà Bác, rồi trưa hôm đó ra ga về Hà Nội.
Ta nối lại tình xưa, sống trọn mùa đông muôn thuở
Chim én về xôn xao, ta thấy đời còn có nhau
Anh sẽ về bên em, ta ấm lại tình cố nhân



Sau hôm từ Vinh về, chúng tôi chính thức quay lại với nhau. Gần như chúng tôi không bao giờ giận dỗi
nhau, cả 2 đứa đều nhường nhịn lẫn nhau, có lẽ cả tôi và em đều muốn bảo vệ tình yêu mà chúng tôi đã
một lần đánh mất.
Công việc của tôi tương đối thuận lợi, lão Phương cũng đã sang nhượng toàn bộ quán karaoke cho tôi,
còn hắn thì chuyên tâm làm hẳn bên vũ trường. Từ đợt đó, tôi và hắn cũng ít gặp nhau hơn, vì cả hai
đều bận. Tuy nhiên giữa chúng tôi vẫn giữ sự thân thiết như trước, đồng thời cũng giúp đõ nhau rất
nhiều trong công việc làm ăn.
Về phía 2 gia đình, mẹ tôi thì rất vui mừng khi biết tôi và em quay lại với nhau, còn bên phía gia
đình em thì mặc dù không thích lắm nhưng cũng không phản đối dữ dội như trước, phần vì lần này em khá
kiên quyết, phần vì mẹ em cũng biết những việc trước đây cũng chỉ là những lời đòn vô căn cứ của thiên
hạ. Noen năm đó, tôi chính thức cầu hôn em. Nhìn ánh mắt ngập tràn hạnh phúc của em đêm hôm đó, có
nằm mơ tôi cũng không thể ngờ rằng, chỉ một thời gian rất ngắn sau, em đã không còn bên tôi nữa.
Mẹ tôi cũng đã xuống nhà em đặt vấn đề đi lại, từ ngày đó, tôi đón em về nhà tôi ở. Chúng tôi sống
một cuộc sống vợ chống đúng nghĩa, cả hai đều háo hức chờ đợi ngày chính thức nên vợ nên chống.
Một đêm đang ngủ ở nhà thì điện thoại kêu ( vì làm dịch vụ nên tôi gần như không bao giờ tắt máy, kể
cả đêm hôm). Với lấy cái điện thoại ở đầu giường thì là lão Phương gọi :
- Em nghe đây anh ơi.
- Uh, anh bảo này, ông già anh mới mất, chú thu xếp về nhé.
- Dạ, em biết rồi. Em về luôn đây.
Ông già lão Phương ốm đâu hơn tháng nay, lão cũng xác định là lần này khó quá khỏi nên đã về nhà từ
tuần trước. Tôi trở dậy mặc quần áo, chuẩn bị đi luôn trong đêm. Em mở mắt ra, giọng vẫn ngái ngủ :
- Có chuyện gì thế anh ?
- Bố anh Phương mất rồi, anh phải về ngay.
- Anh để sáng hãy đi.
- Thôi đi luôn, đường đêm vắng về cho nhanh, đầu giờ chiều niệm rồi.
- Anh chờ tý em đi với anh luôn.
Nói rồi em cũng dậy chuẩn bị, tôi gọi cho một thằng bạn thân rồi ngay trong đêm, chúng tôi vội vã về
nhà lão Phương.
Hơn tuần sau, đang ngồi trên quán thì lão Phương gọi điện, bảo là đang lên HN, gọi tôi tối đi uống
rượu. Tối hôm đó, cũng chỉ có 2 anh em, lão bảo tôi :
- Anh đang tính về QN, không ở HN nữa.
- Sao thế anh ? có biến gì à ?
- Không, biến gì đâu, ông già mất rồi, nhà còn mỗi bà già ở một mình anh không yên tâm. – nhà
lão Phương có 3 anh em trai, hắn là út, hai ông anh hắn đã vào Sài Gòn và có cả một cơ ngơi trong
đó.
- Vâng, anh tính thế cũng phải, thế chuyện làm ăn anh tính sao ?
-  Anh đã báo mấy anh em là rút vốn bên vu trường về rồi, anh vè dưới đó tính kế làm ăn khác
vậy.
- Vâng, tùy anh, thôi nào, đêm nay anh em mình phải say đấy.
Hơn một tháng sau đó, lão Phương thu xếp xong công việc dể chính thức về QN.
Thời điểm sau khi lão Phương về QN, công việc của tôi bắt đầu gặp những khó khăn nhất định. Việc lão về
làm cho tôi không còn lấy được những mối thuốc và rượu rẻ như trước. Bên cạnh đó, karaoke ở HN bắt đầu phát triển rất mạnh. Con phố trước cửa quán tôi trước đây chẳng có quán nào, nay mọc lên san sát. Việc làm ăn khó khăn, cùng với việc cạnh tranh gắt gao của những quán mới mở đã khiến tôi đi một nước cờ sai lầm, tôi quyết định bỏ không kinh doanh karaoke nữa mà chuyển sang làm cho vay lãi cùng một số
anh em.

Làm mấy trò cho vay lãi, chuyện thỉnh thoảng xuống đường khi gặp phải những đối tượng chày cối không
phải là chuyện hiếm, Rồi tiếp nhịp đó, dần dần tôi còn làm số, làm bóng và cầm tẩy ở chiếu bạc.

Đã có đôi lần, khi đến nhà con nợ đòi nợ, tôi cũng thấy ái ngại cho chính hoàn cảnh gia đình họ, rồi
cũng đôi lần, tôi thấy mình đang làm những công việc hơi thất đức, nhưng lợi nhuận quá lớn từ những
công việc đó đã làm tôi mờ mắt, không nghĩ gì đến thứ khác. Sau khoảng nửa năm, tôi cũng đã có một số
vốn kha khá, không phải là quá nhiều, nhưng cũng đủ để một thằng con trai mới 25 tuổi đầu sinh ra tự
mãn, thấy việc làm giàu thật quá đơn giản.

Có tiền vốn trong tay, tôi quyết định bỏ không làm cho vay lãi mà chuyển hẳn sang làm số. Tôi bắt đầu
ôm cả mà không chuyển đi con nào, kể cả những con lô to, có những ngày, tôi ôm gần một vạn điểm. Thời
gian đầu, giống như mấy bà cô chuyên lô đề gần nhà vẫn bảo : “ thằng này có lộc số “, gần như khách
đánh lô to ở bảng của tôi toàn chết, ăn thì toàn mấy ông lô còi. Rất nhanh, tôi kiếm được thêm một mớ
nữa.

Thời điểm này, cả 2 bên nhà tôi và em cũng chuẩn bị rục rịch đám cưới cho chúng tôi, vì nếu không cưới
thì lại phải đợi 2 năm nữa, vì năm sau không được tuổi. Còn gần 2 thấng nữa là cưới, tôi gọi cho mấy
đầu tiền còn nợ gom hết về, tôi cũng định làm số nốt tuần đó rồi nghỉ, cưới xong thì tính tiếp. Ai ngờ,
đó là một tuần có thể nói là quá nghiệt ngã đối với tôi.

Ngay thứ 2, con lô 41 đã lấy đi của tôi gần như toàn bộ số tiền tôi vẫn để ở nhà. Ngày thứ 3 gỡ lại
được một ít, ngày thứ 4 con 45 nổ 3 nháy làm tôi choáng váng. Sáng thứ 5, tôi hủy việc đi xem thiệp
cưới với em để đi xoay tiền giam cho khách. Trong đầu tôi lúc đó chỉ nghĩ đến tiền chứ chẳng nghĩ được
cái gì khác nữa.

Chiều tối hôm đó, tôi gọi cho mấy bảng vẫn báo chỗ tôi, bảo khách đánh bao nhiêu cũng nhận, tôi phải
gỡ lại để còn lo tiền đám cưới. Tối hôm đó, ngồi trước màn hình máy tính mà trống ngực tôi cứ đập
thình thịch, rồi từng con, từng con hiện ra, lồng ngực tôi như muốn vỡ tung. Khách trúng liên tiếp.
Vậy là chỉ trong vòng 4 ngày, tôi đã gần như đốt sạch bách số tiền kiếm được trong suốt mấy năm trời.
Những ngày tiếp theo, tôi chẳng còn tâm trí nào lo chuyện đám cưới nữa, suốt ngày tôi chỉ quay quắt
trong việc đi xoay tiền giam cho khách. Thực ra nếu tính tổng số tiền tôi có thì thời điểm này nếu có
trả hết nợ nần tôi vẫn còn một ít, nhưng khổ cái tiền lúc đấy của tôi đang nằm rải rác mỗi chỗ một ít,
chưa lấy về ngay được, vì lẽ đó, tôi phải chạy vạy xoay xở anh em bạn bè.

Hôm sau chạy vạy không được, tôi điện cho các đầu nợ hẹn một tuần nữa thanh toán, rồi tôi bắt xe về
thẳng nhà lão Phương .
Trong khó khăn mới thực sự biết ai là bạn, có những người mà bình thường ngọt xớt, nhưng lúc khó khăn
này, nhìn thấy số tôi gọi còn không thèm nghe máy. Nhưng có thằng em, sẵn sàng cắm con SH cho tôi
vay tiền, chấp nhận đi xe bus đi học. Tôi thì đợt đó không muốn xin nhà, vì mẹ cũng đã bảo tôi không
làm cái này, giờ lại về xin thì không ra làm sao, nên tôi quyết định nếu không còn cách gì mới nói
với mẹ tôi.

Một tuần sau, gom tiền từ đủ các mối, tôi cùng lão Phương đánh xe lên HN.
Một tuần đó là một trong những tuần dài nhất trong cuộc đời tôi, cũng là một tuần làm thay đổi suy
nghĩ của tôi rất nhiều, có thể coi tuần lễ đó là một bước ngoặt lớn trong cuộc sống của tôi.
Lên HN, cả ngày hôm đó tôi với lão Phương mang tiền đi giam tất cả các dầu nợ. Mãi đến cuối hôm đó mới
xong xuôi tất cả, lão Phương dặn dò tôi mấy việc linh tinh rồi cũng về QN luôn vì có việc dưới nhà.

Mệt mỏi, tôi về nhà, ngủ một giấc thật thoải mái, suốt cả tuần trước, tôi chẳng hôm nào ăn no ngủ yên,
bây giờ mói thật sự được ngủ một cách thoải mái. Mở mắt ra cũng đã gần 10h, tôi ra ngoài ăn tạm bát
phở. Vừa ngồi ăn tôi vừa rút điện thoại ra điện cho em ( từ hôm tôi về nhà lão Phương tôi đã bảo em
sang nhà bạn ở tạm, em đã sang ở cùng đứa bạn thân của em ở chinh cái phòng trọ trước đây của em )
- A lô anh à.
- Uh em đang làm gì đấy ?
- Em đang làm cái báo cáo cho công ty, anh đang ở đâu đấy, moi việc thế nào rồi ?
- Mọi việc ổn rồi, mai anh qua đón em về.
- ừm, à, hay là …
- Sao em ?
- À không, thôi thé đã nhé, em phải làm nốt việc đã
- Uh, em làm rồi ngủ sớm đi. Có gì mai anh gọi.
Cúp máy, tôi thấy nàng có vẻ gì đó khác lạ, hơi lạnh nhạt. Nhưng rồi tôi cũng thôi, không để ý nữa mà
về ngủ luôn.
Trưa hôm sau tôi gọi cho em thì không thấy em nghe máy, đoán em đã nghỉ trưa nên tôi cũng không gọi
nữa. Cả buổi chiều ngày hôm đó, cũng không thấy em nhắn tin hay gọi điện gì cả, tôi cũng đã hơi sốt
ruột, nhưng nghĩ có lẽ em bận việc không để ý điện thoại cũng nên.
6h tối, toi gọi lại cho em, vẫn là những hồi tút dài. Tôi đang định cúp máy phi đến chỗ em ở thì bất
chợt đầu bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của em :
- Anh à .
- Uh, sao anh gọi suốt mà không nghe máy thế ?
- Lúc chiều em bận quá, lúc vừa nãy anh gọi thì em đang tắm.
- Uh thế đã nấu cơm chưa ?
- Em chưa
- Thế chuẩn bị anh qua đón rồi đi ăn luôn nhé.
- Vâng.
Chúng tôi đến một quán ăn quen thuộc. Gặp nhau sau một tuần đầy biến động, cứ nghĩ rằng bữa cơm đó sẽ
thật thoải mái và vui vẻ, nhưng dường như có vẻ gì đó gượng gạo trong cách hành xử của em. Em tránh
nhìn vào mắt tôi cũng như từ chối những hành động âu yếm quan tâm mà tôi dành cho em.

Ăn xong tôi lai em đến một quán café. Ngồi bên nhau, cả 2 chẳng ai nói câu gì, nhưng đó không phải
là sự im lặng thoải mái mọi khi, mà là sự im lặng đang sợ, giống như khoảnh khắc yên bình của biển cả
trước một cơn bão lớn.



Bỗng em có điện thoại, em nhấc máy chạy ra ngoài, một lúc sau em đi vào, nét mặt hiện lên vẻ băn
khoăn. Tôi hỏi :
- Có việc gì thế em ?
- Anh này, mình về đi.
- Thế có qua chỗ nhà trọ lấy đồ không ?
- À không, bây giờ em phải đi cùng bạn em có việc,anh đưa em ra chỗ đầu dường rồi về trước đi.
Mai có gì em gọi sau.
Tôi thực sự quá bất ngờ, nhưng cũng không muốn hỏi nhiều. Đưa em đến đầu đường, tôi bảo :
- Hay anh đứng đây với em, bạn em đến thì anh về, chứ em đứng thế này anh không yên tâm.
- Thôi anh cứ về đi, bạn em đến bây giờ ấy mà.
Em đã nói thế, tôi cũng đi về luôn. Đi được một đoạn, nghĩ không yên tâm tôi lại vòng lại, đứng bên
kia đường nhìn em. Một lúc sau tôi thấy một lão đi trên con SH đến, em leo lên xe, chiếc xe phóng
vút đi ngay trước mắt tôi.
Lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không muốn mình trở thành một kẻ ghen tuông vô cớ, tôi phóng xe về
phía nhà trọ của em. Bà bán nước chè gần chỗ nhà em thấy tôi dừng xe liền đon đả :
- Thằng béo, lâu lắm mới thấy cái mặt mày. Uống gì ?
- U cho con cốc trà đá. Dạo này con bận quá nên ít chạy qua đây. U dạo này vẫn ăn đều chứ ?
- Ăn đéo gì, chết như rạ, Mà mày đợi cái Hằng à ? Lúc chiều tối tao thấy mày đèo nó đi cơ mà.
- Dạ, Hằng nó lại đi với bạn có tý việc, con về đây đợi trước.
- Uh thế chúng mày định bao giờ cưới ?
- Dạ chắc tầm hơn tháng nữa u à.
- Uh, con bé đẹp người lại hiền lành, mày lấy được nó cũng coi như là tốt phúc.
Tôi với u già bán nước cứ ngồi chuyện phiếm linh tinh cũng đã đến gần 10 rưỡi, giờ mà nhà trọ em đóng
cửa. Tôi đnag sốt ruột thì thấy có ánh đèn xe máy, chiếc SH vừa lai em đi phóng vụt qua trước mặt tôi
và dừng lại ở trước cửa nhà. Em từ trên xe bước xuống, miệng nở nụ cười với lão ngồi trên xe. Tôi bỗng
thấy lão kia đưa tay vuốt má em, em không hề phản đối mà còn cười thật rạng rỡ. Rồi bỗng lão kéo em về
phía lão, vòng tay định ôm lấy em.
XOẢNG…, chiếc cốc từ tay tôi bay thằng về phía đó, đập vào cái xe máy vỡ tan tành. Tiếng cốc vỡ thu
hút sự chú ý của cả cái ngõ nhỏ và tất nhiên, cả đôi trai gái đang định ôm nhau trước mặt tôi. Lão
kia mặt ngơ ngác quay sang nhìn tôi, còn em thì đang lắp bắp :
- Anh,… anh, sao….sao…. lại…, từ từ…
Choang, chiếc cốc thứ 2 vỡ tan tành, tôi vớ ngay cái điếu cày cho một phát vào thẳng mặt lão kia, lão
quay ra đất. Em chạy đến giữ tay tôi, mồm liên tục :
- Anh bình tĩnh đã, không phải như anh nghĩ đâu….
Lão kia nằm dưới đất, ngóc lên :
- Mày.. mày là thằng nào ? Thích ..thích gì ?
Tôi gầm mặt xuống, nhìn cả 2 đứa rồi rít qua kẽ răng :
- Câm ngay mồm chúng mày lại, trong khi bố mày vẫn còn giữ được bình tĩnh.
Cả 2 đứa im phắc, lúc này dân tình đã xúm đông xúm đỏ lại, toi rẽ đám đông đi ra quán nước, rút ví
ra tờ 100 đưa cho u già :
- U cầm giúp con mai mua mấy cái cốc mới bán hàng.
Tôi dúi tiền vào tay u già, quay xe phóng đi trong tiếng gọi văng vẳng :
- Béo, đi đứng cẩn thận đấy, cứ bình tĩnh…
Tôi lao như điên trên đường, vừa đi mà nước mắt cứ chảy ra. Quá cay đắng.
Về nhà, tôi gọi taxi và ngay trong đêm hôm đó, về nhà lão Phương.
Gần sáng, nhìn thấy tôi xuất hiện trước cửa nhà, lão Phương gần như không tin vào mắt mình. Tôi kéo
lão đi uống rượu ngay sáng hôm đó, vừa uống tôi vừa kể về tình cảnh đêm hôm trước. Lão cũng chẳng biết
nói gì, chỉ lắc đầu và nhậu cùng tôi.
Tôi ở nhà lão Phương một tuần nữa, trong tuần lễ đó, tôi ngập ngụa trong cờ bạc, gái và đá. Một buổi
chiều, tỉnh dậy sau cả một đêm dài, tôi nhìn thấy Long Vân. Lão Phương đã gọi Long Vân xuống, cả 2 lão
nhìn tôi, lắc đầu đầy chán nản.
Hôm đó, cả 2 lão nói chuyện với tôi, khuyên tôi đủ thứ, tôi hiểu hết. Châm điếu thuốc lá, tôi bảo
Long Vân :
- Đêm nay, anh ở lại đây, anh em mình chơi một đêm cuối, mai em sẽ về nhà nói chuyện với mẹ.
Hôm đó, tối chúng tôi lên bar uống rượu, đêm về làm vài khói đá trước khi gọi 3 em hàng đến vui vẻ.
Cho đến bây giờ, đó là lần cuối cùng tôi đụng vào cái thứ lẩu khói “ tưởng không phê, phê không
tưởng” đó.
Hôm sau, tôi cùng Long Vân về nhà nói chuyện với mẹ. Tôi bảo mẹ hủy đám cưới. Mẹ hỏi nhiều, nhưng tôi
không nói, chỉ bảo là nhiều lí do, cơ bản là không hợp, trước đây vội vàng quá. Tôi cũng đặt vấn đề
với mẹ là muốn đi làm xây dựng, đúng chuyên môn, về chuyện này thì mẹ tôi vui lắm.
.
.
.
.
Hơn một năm sau đó, một buổi tối đang ngồi trà đá với mấy ông bạn thì có tin nhắn đến. Mở ra xem, tôi
quá bất ngờ khi đó là tin mời đám cưới của em. Tôi chợt cười đầy cay đắng, cuối cùng thì nó cũng đến.
Ngày em cưới, tôi đã đứng bần thần gần nửa tiếng đồng hồ trước cửa khách sạn nơi tổ chức rồi mới quyết
định đi vào. Lúc vào thì đã tan tiệc, tôi nhìn thấy em lộng lẫy trong bộ váy cưới, đang chụp ảnh cùng
mấy người bạn.
Tôi đứng tựa vào góc phòng, châm điếu thuốc hút, nhìn em thật rạng rỡ. Bất chợt, anh mắt em nhìn về
phía tôi, y như cái lần tôi đi xem em thi hoa khôi. Chỉ khác là lần này, tôi không bỏ chạy, cũng như
em không hề đi xuống.
Tàn điếu thuốc, tôi đi ra ngoài xuống cầu thang đi về. Vừa ngồi lên xe thì điện thoại reo, em gọi :
- A lô.
- Anh…anh đâu rồi ?
- Anh đi về rồi.
- Anh.. anh à, em, em…
- Thôi đừng nói nữa, anh hiểu. Hạnh phúc em nhé !!!
Bên kia vang lên tiếng khóc, rồi giọng em vang lên :
- Anh à, em xin lỗi, em là đứa không ra gì.
Rồi tiếng ngắt máy vang lên. Tôi bần thần, nghĩ mà cay đắng, rồi tiếng tin nhắn, lại là của em : “ Cảm
ơn anh vì tất cả”.
Đó cũng là những liên lạc cuối cùng giữa tôi và em .


THE END

Ý kiến bạn đọc { 0 }

Ý kiến của bạn

Chào mừng bạn đến với TruyenCuatToi.Com - Chúc Bạn Online Vui Vẻ