• 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5

Sự trớ trêu của số phận [Phần 5]


Ấn +1 Để Load trang nhanh hơn

Ăn uống xong xuôi tất cả đi về nhà tôi, thu xếp chỗ ở cho Ly. Nàng với bác osin ở tầng 3, tôi thì ở
tầng 2. Dọn dẹp xong đâu đấy, thì cũng gần tối, nhưng chú Phát vẫn bảo lão Phương đánh xe đưa về HP
luôn, vì có cái hẹn tối dưới đấy. Còn lại tôi với nàng, tôi bảo :

- Thôi cũng muộn muộn rồi, hay hôm nay ăn cơm ngoài nhé
- Thôi, chợ ngay đây, bảo bác Duyên đi chợ ù cái là xong, cơm nhà, trưa nay ăn tiệc tôi chẳng
ăn được gì cả.
- Uh thế cũng được
- Mà dạo trước ông tự nấu cơm ăn hả ?
- Không, trước một là tôi lên quán ăn với bọn nhân viên, nhưng đa phần là tôi ăn ngoài.
- Thế từ giờ tôi ở đây rồi, ông về ăn cơm rồi tối đi làm, đỡ phải ăn ngoài hại sức khỏe lắm.
- Ok
Tối hôm đó bữa cơm quả thật là ngon. Ăn xong tôi bảo :
- Thôi giờ tôi phải lên quán một lúc, bà ở nhà nghỉ sớm đi cho đỡ mệt. Mà bao giờ đi làm thủ tục
nhập học thế ?
- Trong ngày mai, cũng chẳng có gì, chỉ cần lên trường gặp ông bạn ba tôi thôi, còn lại ông ấy
làm nốt cho.
- Thế bà hẹn ông ấy đầu giờ chiều mai đi, vì sáng mai tôi có tiết học. Chiều tôi nghỉ tôi đưa
đi. Tý nữa 2 bác cháu cứ khóa cửa ngủ trước đi, tôi về tôi ngủ sau.

Trưa hôm sau đang ngồi uống nước ở cổng trường với mấy thằng bạn thì nàng gọi :
- A lô
- Ông học xong chưa ? về ăn cơm nhanh, tôi đói quá rồi
- ờ ờ chờ tý, tôi về ngay đây
Thật sự tôi quên béng việc bây giờ trưa phải về nhà ăn cơm, chứ không phải cứ lang thang bạ đâu ăn đấy
như trước. Phi về nhà, vào bàn tôi bảo :
- Lần sau đói cứ ăn trước đi, đợi tôi làm gì khổ ra.
- Nhà có 2 người, về được thì về ăn cơm cho vui, người ăn trước người ăn sau là sao ?
Giọng điệu của nàng làm tôi phì cười. Chính cái giọng điệu đó làm tôi một thời gian dài sau, ngoại
trừ việc chẳng đặng đừng, bận mấy thì bận trưa vẫn đảo về nhà ăn cơm.
Chiều hôm đó tôi đưa nàng lên trường làm thủ tục, thực ra cũng chỉ cầm hồ sơ lên đưa cho cái ông bạn
ông già nàng, rồi chào hỏi mấy cấu thôi.
Xong xuôi tôi đưa nàng đi chơi. Nàng đòi đi ăn kem Trang Tiền, thú thật đến tận lúc đó là lần đầu

tiên đi ăn kem. Tôi đưa nàng đi ăn kem, rồi đưa nàng ra hồ Gươm hóng gió. Ngồi chán chê tôi đưa nàng
vào phố cổ. Thời gian đó tôi có thằng bạn làm café ở Đào Duy Từ nên cũng hay lên đó chơi. Tôi dẫn
nàng đi lang thang, đi ăn bún chả ở Hàng Mành, rồi quay về Hàng Giầy, vào quán của Phạm Bằng ăn chí
mà phù. Nàng có vẻ rất thích thú, lúc nào cũng cười làm tôi cũng thấy vui. Đi qua Hàng Bạc, nàng bắt
tôi dừng lại. Đi qua mấy quán, nàng chọn mua cho tôi một chiếc vòng bạc, bảo:
- Ông hay đi đêm, đeo vào còn tránh gió.
Vừa nói nàng vừa quàng chiếc vòng qua cổ tôi, hương thơm nhè nhẹ trên người nàng làm tôi bỗng làm tôi
thoáng chút xoa xuyến. Nàng áp sát vào tôi là tôi ngại ngùng quay mặt ra ngoài. Cài xong nàng lùi
ra ngắm nghía rồi bảo
- Đẹp lắm
Tôi phì cười, sự vô tư dễ thương của nàng đã như thổi một luồng gió mới tươi mát vào cái tâm hồn chai sạ
của tôi suốt thời gian trước đó. Lâu lắm tôi mới lại đi chơi như thế này, cũng lâu lắm rồi tôi mới lại
cười nhiều như hôm nay. Cười một cách rạng rỡ thoải mái chứ không phải một cách xã giao như bình
thường. Tôi cũng mua cho nàng một đôi khuyên tai rồi rủ nàng ra Phó Đức Chính ăn đồ nướng. Ăn xong
tôi định chở nàng về thì nàng cứ nằng nặc đòi đi theo tôi lên quán, tôi cũng bảo là lên đó tôi cũng
chạy suốt ko có ai nói chuyện đâu, nhưng nàng cứ nhất quyết đòi đi bằng được.
Chẳng biết làm thế nào tôi đành cho nàng đi cùng lên quán, dặn là ngồi im một chỗ chứ đừng có chạy
lăng xăng. Dẫn nàng đến quán, bọn nhân viên xúm vào trêu tôi:
- Eo, bạn gái anh béo đây à, xinh thế.
- Cô này xinh hơn cô lần trước là cái chắc.
- Nhưng cái cô lần trước nữa mới là xinh nhất.
Tôi và nàng đều cười trước sự trêu chọc của mấy đứa nhân viên, tôi bảo :
- Chúng mày chỉ vớ vẩn, đây là chị Ly, là bạn của anh với anh Phương ở trong Sài Gòn mới ra.
Dẫn nàng vào quán, rồi tôi cũng chạy đi xem giấy tờ sổ sách, rồi công việc cứ cuốn tôi vào, làm tôi
cũng không để ý đến nàng nữa. (Truyện từ Blog-Truyen.Com)
Tầm khoảng tiếng sau tôi đang ngồi đó thì có thằng cu em hớt hải chạy vào :
- Anh ơi, có thằng nào trêu chị Ly khóc ở ngoài kia kìa.
Mẹ ơi, sao cái bà này đi đâu cũng bị trêu vậy, tôi chạy theo thằng em ra ngoài cửa quán thì thấy nàng
đang đứng đó, mắt rơm rớm, xung quanh là mấy thằng em ở quán với một thằng cha trông dáng công sở, áo
sơ mi quần âu đeo kính đang đứng đó. Tôi chạy lại gần:
- Sao thế ?
- Vừa có mấy thằng nó trêu tôi,may có anh này anh ấy giúp- vừa nói nàng vừa chỉ tay vào anh
chàng công sở kia.
Thằng em đứn cạnh tôi chen vào :
- Mấy thằng hát ở quán mình ra phê phê, thấy chị ấy đứng một mình mới trêu, kéo tay rủ đi chơi,
anh này lúc đó đứng đó nhận là người yêu nên bọn nó mới bỏ đi.
Tôi quay sang phía ông anh kia, chìa bàn tay ra :
- Dạ em cám ơn anh quá, không có anh hôm nay không biết có chuyện gì xảy ra nữa, anh vào quán
em mời anh một ly.
- Thôi, mình có việc phải đi bây giờ, cũng vừa hát xong mà
- Dạ thế cho em cám ơn anh lần nữa, nếu lần sau anh đến hát ủng hộ quán, anh điện cho em, em sẽ
ưu đãi hết mức có thể cho anh.- vừa nói tôi vừa rút danh thiếp đưa cho hắn.
Xong xuôi quay sang nhìn nàng, tôi bật cười, nàng gắt :
- Cười cái gì mà cười, người ta đang sợ gần chết nè
- Ai bảo xinh quá làm cái gì. Thôi đi vào.
Lúc tôi vào thì quán cũng gần hết khách, tôi bảo nàng :
- Có đi uống trà đá không ?
- Bây giờ hả ?
- Uh, đêm HN đẹp lắm.
Tôi chở nàng cùng mấy thằng em ở quán ra ngã tư Đại Cồ Việt uống trà đá. Thời gian đó có ông Mạnh trọc
bán trà đá, trà đặc, bỏ đá vào trà chuyển màu trắng như sữa. Bọn tôi thời gian đó là khách quen của
hắn, hơn nữa hoa quả ở hàng hắn ăn rất ngon. Lần đầu tiên được đi kiểu này, nàng tí toét cười suốt,
đúng là con gái, vừa khóc vậy mà gờ đã cười ngay được.

Thờ gian sau khi Ly chuyển ra HN, cuộc sống của tôi đổi khác rất nhiều, tôi chịu khó về nhà hơn, cũng
ít lang thang linh tinh. Vì buổi trưa nào cũng cố về ăn cơm, chiều thì tiện ở nhà nên cũng ko muốn đi
đâu, không như dạo trước, về nhà cứ thui thủi một mình nên hay đi linh tinh. Thời gian đó theo như
anh em nói thì tôi cũng cười nhiều hơn, nàng như một làn gió mới tươi mát thổi vào cuộc sống của tôi.
Những bữa cơm ở nhà luôn tràn ngập tiếng cười, sự vô tư trong sáng của nàng làm tôi thật sự thấy cuộc
sống đẹp hơn, nó không còn nặng nề đầy bon chen như tôi thấy trước đó. Khi mà tôi luôn phải tươi cười
trước những người xa lạ, mà trong đó không thiếu những kẻ cậy có tiền, nhìn người khác bằng nửa con
mắt. Gần 1 năm rưỡi làm ở quán, tôi dần hiểu được những mánh lới làm ăn, và cũng dần dần, tôi cảnh
giác với mọi thứ, cảnh giác với những lời hứa, những nụ cười ngọt như mía lùi, vì chẳng biết, đằng sau
những nụ cười, những hợp đồng nhập rượu hay thuốc lá đó có phải là một cái bấy gương ra chờ sẵn tôi lao
vào ??? Bác nào từng kinh doanh dịch vụ chắc cũng biết sự phức tạp của cái trò này, đặc biệt là kinh
doanh karaoke ( quán còn phục vụ cả khách bay, cắn thuốc lắc). Bảo kê, dắt gái, thuốc lắc đã làm tôi
nhìn cuộc sống bằng con mắt nghi ngại, mờ mịt, rồi đôi lần xuống đường, động tay chân, dàn dần tôi trở
lên chai sạn, lúc nào cũng cười, nhưng có lẽ cũng mãi cho đến khi nàng ra, tôi mới cười thật sự. Những
câu chuyện trường lớp, những người bạn mới, rồi cuộc sống mới ở HN khác so với SG như thế nào đều được
nàng chia sẻ với tôi. Chúng tôi hợp gu trong nói chuyện một cách kì lạ. Những câu chuyện không đầu
không cuối giữa tôi và nàng làm tôi vô cùng thích thú, nhiều hôm ít khách tôi cố gắng về nhà thật
nhanh để nói chuyện với nàng. Chúng tôi hay lên sân thượng, trải chiếu vừa hóng gió vừa nói phét.
Những hôm đông khách, về muộn, cứ tầm 12h đêm là nàng điện cho tôi, bận mấy thì bận tôi vẫn cố bốc máy :
- A lô
- Chưa về à ?
- Chưa, hôm nay đông khách quá, chắc về muộn
- Uh nếu muôn quá thì ngủ luôn ở đó đi, đi đêm về nguy hiểm lắm. Nếu về thì hâm lại thức ăn mà

ăn nhé, tôi đi ngủ trước đây
- Con biết rồi mẹ trẻ, ngủ đi
- Hứ, ông mới là đồ cụ non.
Tôi thấy một niềm vui nho nhỏ len loi trong tâm hồn mình, khi nhận được sự quan tâm đến từ một người
con gái, thứ mà từ rất lâu rồi, tôi không có được. Mặc dù vậy, trong suốt thời gian đó, chưa bao giờ
tôi có ý nghĩ là tôi sẽ yêu nàng, hay có ý đồ tán tỉnh gì, tôi đơn thuần coi nàng là người bạn tâm
giao, hiểu tôi, nơi mà tôi có thể chia sẻ mọi thứ, những khó khăn trong cuộc sống, công việc cũng như
tình yêu đã mất của mình.

Ra HN được một thời gian, quen trường lớp, đường xá, nàng đòi đi làm cùng tôi. Đầu tiên thì tôi không
đồng ý, vì cơ bản nàng hiền lành và trong sáng, không hợp với công việc ở một chỗ rất phức tạp như ở
quán karaoke. Nhưng sau đó nàng cứ nài nỉ mãi, rồi gọi cả về cho chú Phát mè nhéo, cuối cùng để đỡ
điếc tai tôi cũng phải cho nàng lên quán làm sổ sách kế toán, mặc dù trên đó chẳng thiếu gì người.

Một tối đang ngồi ở quán thì bất ngờ thấy nàng chạy vụt ra ngoài, tiến về phía một thằng cha đang ở
trên phòng hát đi xuống, nàng chào hỏi anh ta, để ý nhìn ký thì tôi nhận ra đó là anh chàng lần
trước đã can thiệp đợt nàng bị mấy thằng trêu. Tôi cũng chạy lại, chào hỏi hắn mấy câu, đọt nhiên nàng
bảo thằng kia :
- Hôm trước em rối quá nên không kịp cảm ơn anh, hôm nay tiện gặp ở đây anh cho em mời anh cốc

café gọi là cảm ơn.
Anh chàng đó quay sang nhìn tôi, tôi vừa cười vừa bảo :
- Dạ 2 người cứ đi đi, còn đây là cô chủ nhỏ, muốn đi lúc nào là quyền cô ấy.
Thế là 2 người dắt nhau đi, tôi thì quay vào làm tiếp không quên dặn Ly về sớm.
Sau hôm đó, thỉnh thoảng nàng vẫn xin nghỉ một buổi để đi chơi với anh chàng kia. Tôi thời gian đó
cũng bận lu bu nhiều việc, nên cũng không để ý mấy. Nhưng rồi tôi dần để ý thấy anh chàng đó xuất hiện
trong câu chuyện của nàng mỗi lúc một nhiều hơn, tôi tự nhiên cũng thấy buồn buồn, nhưng rồi lại gạt
đi ngay. Những cuộc nói chyện giữa chúng tôi cũng ít hơn, hoặc nếu có cũng bị cắt đứt bởi những tin
nhắn đến máy điện thoại của nàng.
Mấy hôm sau tôi có việc làm ăn phải lên một quán bar. Tôi với 2 thằng em đang ngồi đợi chủ quán thì
có 2 thằng bước vào, điệu bộ khá nghênh ngang. Thằng em đi cùng không hiểu sao cứ nhìn chằm chằm hai
thằng đó, tôi đập tay nó :
- Nhìn đéo gì thế, cẩn thận không lại lằng nhằng – tôi nói thế vì rất ngại nó bảo nhìn đểu nhìn
giả, rồi lịa lằng nhằng.
- 2 thằng kia là 2 cái thằng hôm trước trêu chị Hằng ở quán mình đó.
- Mày có chắc không ?
- Chắc, cái thằng đó săm nốt nhạc ở cổ tay trái, em nhìn là nhận ra ngay. Giờ tính sao anh ?
- Tính đéo gì, qua rồi thì thôi, mà nó trêu chứ có làm đéo gì đâu.
Vừa lúc đó thì ông chủ bar đi ra, chúng tôi ngồi bàn chuyện khoảng 15 phút thì xong. Quay ra cửa
chuẩn bị về thì bất chợt tôi thấy thằng cha đang tán Ly đang đi từ phía bãi gửi xe vào, đã định chạy
ra bắt chuyện với hắn thì tôi chợt khựng lại, chẳng lẽ…. Với cái mũ của thằng em chụp lên đầu, tôi bảo
2 thằng em :
- Anh mượn cái mũ tý, 2 thằng về trước đi, tý anh đi bộ về sau. ( cái bar này ở gần quán tôi)
Quay ngược lại bar, tôi chọn một góc gần chỗ 2 thằng vừa nãy, nhưng khuất sau cái cột và bồn hoa, ngồi
quay lưng về phía nó. Từ chỗ này tôi có thể nghe rõ câu chuyện của chúng nó nhưng chúng nó khó nhận
ra tôi.
Không ngoài dự đoán của tôi, 3 thằng đó quen nhau, việc 2 thằng kia trêu Ly hôm đó chỉ là màn kịch
của chúng nó. ĐM, cũng may là hôm nay tôi gặp được bọn này, nếu không thì đéo biết thế nào mà lần.
Ngôi nghe câu chuyện của chúng nó tôi giận điên người :
- Con bé ở quán karaoke thế nào rồi anh ?
- Nó kết tao lắm rồi, chắc sắp thịt được rồi, mà con đó ngố lắm, chẳng biết đéo gì
- Đm khéo nó giả nai đấy
- Uh tao cũng sợ thế, chứ kiếm đéo ra đâu gái ngoan ở quán karaoke bây giờ, nhưng thôi, cuối

tuần này lấy lý do sinh nhật tao đi uống rượu, chắc là thịt được thôi.
- Chúc mừng bác, he he
Chúng no cụng ly với nhau, nghe đến đó tôi chỉ muốn cầm chai bia trước mặt táng thẳng vào mõm nó,
nhưng tôi bình tĩnh lại ngay được, tôi biết bây giờ có gây chuyện cũng chưa chắc giải quyết gì. Tôi
quyết định lam theo cách của tôi.
Tối hôm sau tôi hỏi nàng :
- Tôi thứ 7 này bà làm gì không ? đi với tôi có chút viêc.
- Có việc gì không ? tối thứ 7 này sinh nhật anh Mạnh, tôi đang định bảo ông cho tôi nghỉ.
- Thế à ? thế đi đi, tôi cũng ko có việc gì quan trọng, để chủ nhật đi cũng được.
- Ok, cám ơn ông , hi hi
- Mà tôi bảo, cẩn thận đấy nhé, đừng nhanh quá, cũng chưa biết thằng cha đó là người thế nào

đâu.
- Ông yên tâm, tôi biết phải làm thế nào chứ, mà ông đang ghen đấy à ?
- Ối, tôi chỉ mong thằng nào nó rước bà đi càng sớm càng tốt cho tôi đỡ đau đầu thì có.
Tránh mấy cái đấm của nàng, tôi ra ngaoif lấy xe phi lên chỗ lão Phương. Gặp hắn, tôi kể sơ quá tình
hình, bảo hắn cho mượn mấy thằng em, vì muốn mượn mấy thằng nàng không biết mặt (Truyện từ Blog-Truyen.Com)
Tối thứ 7 cũng đến, đợi thằng đó đến đón nàng, tôi với lão Phương bảo mấy thằng em đi theo 2 đứa, vào
cùng quán ngồi uống rượu chờ. Tôi với lão Phương ngồi ở quán chờ tin, lúc sau thấy thằng em điện về :
- Anh ơi thằng đó với chị Ly đang ngồi ăn, mà chúng nó hình như cố tình chúc chị ấy uống nhiều

lắm
- Uh cứ ngồi đấy, có gì gọi anh ngay.
- Dạ
Tôi với lão Phương chẳng ai nói với ai câu nào, thuốc đốt liên tục. Gần 10 rưỡi mới thấy thằng cu em

gọi lại :
- Anh ơi, bọn nso uống xong rồi, chị ấy say chẳng biết gì, toàn nói lảm nhảm, bọn nó đưa chị ấy
lên taxi đi về phía XXX ạ.
- Đi theo bọn nó, bọn anh đến bây giờ.
Lão Phương vẫy theo 3-4 thằng em nữa rồi mấy anh em nhảy lên ô tô đóng ra XXX luôn. Ra đến nơi thì
thấy 2 thằng cu em đang đứng ở đầu đường, bọn tôi đến, một thằng chỉ :
- Bọn nó vừa đưa chị ấy vào cái nhà nghỉ kia kìa.
Cả bọn lao vào nhà nghỉ, thằng chủ nhà nghỉ chạy ra, lão Phương hỏi :
- Vừa có đôi trai gái vào phòng nào :
- Chúng mày định làm loạn ở đây à ? hỏi làm gì ?
Vừa dứt câu nói thì lão Phương rút ở thắt lưng ra một khẩu sung dí sát vào mặt lão chủ :
- Tao hỏi chúng nó ở phòng nào ?
- Dạ… dạ… 402 ạ, vừa vào thang… thang máy.
( thú thực đó cũng là lần đầu tôi thấy cảnh súng ống, tôi cũng có cái nhìn khác hơn về lão Phương,đại
khái là nể nang hơn ).



Bọn tôi lao lên cầu thang bộ, nhảy vào 402, thằng em đạp cửa nhưng không được, chuẩn bị lao vào phát
nữa thì thấy cửa mở hé ra, thằng kia định mở xem có việc gì,tôi lợi dụng lúc đó đạp hết lực làm nó bật
ngửa ra sau. Bọn tôi ào vào phòng, tôi thấy Ly đang ngôi ftrong góc giường quấn chăn khóc mếu máo,
nhìn thấy tôi, Ly chạy vội ra, ôm chầm lấy tôi, rồi khóc thật to, tôi vỗ về nàng vừa nói :
- Nín đi, xong rồi mà, nín đi.
Lão Phương quay ra bảo tôi :
- Mày đưa cái Ly về đi, còn lại để anh lo
Tôi đưa Ly xuống nhà, lên ô tô đánh về nhà. Đi khỏi quán một đoạn thì thấy xe công an chạy về phía

nhà nghỉ, tôi gọi ngay cho lão Phương :
- Anh ơi có công an chạy về phía đó, không khéo thằng chủ quán gọi công an.
- Thế à ? mày cứ về đi,anh tự lo được.

Đánh xe về, trên xe nàng ngồi cạnh ghế lái, vẫn không ngừng khóc thút thít. Tôi một tay lái xe, một
tay nàng nắm chặt, tôi cảm nhận rất rõ bàn tay nàng không ngừng run lên. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô
tiểu thư Sài Gòn bị như vậy, tôi thương thì thương thật, nhưng nghĩ bụng có những việc như thế này thì
mwois khôn lên được, chứ lúc nào cũng như ở trên rừng xuống chúng nó lại không lừa cho mới lạ.
Tôi cất lời :
- Thế vừa nãy như thế nào ? nó đã làm gì chưa ?
- Chư..hức… chưa, nó đưa…đưa tôi vào đó,bảo là hức…hức…hức.
- Rồi rồi, sao nữa ???
- Tôi không…không chịu, đẩy nó ra, đúng lúc đấy thì ông đến.
Tôi cũng đoná thằng này chưa kịp làm gì, vì lúc bon tôi đến thằng chủ quán bảo 2 đứa này vừa vào
thang máy, hơn nữa lúc ra tôi cũng thấy quần áo nàng vẫn nghiêm chỉnh, không bị lệch lạc mấy. Tôi im
lặng một lúc rồi bảo :
- Bây giờ tôi đưa bà về nhà, cố ngủ đi một giấc, sáng mai dậy là đỡ thôi. Tôi phải quay lại xem
tình hình anh Phương thế nào đã? Để nhỡ xảy ra cái gì thì còn biết đường mà lo liệu sớm.
- Không được- nàng gần như hét lên- tôi không ở nhà một mình đâu, ông cho tôi đi với, đi đâu
cũng được
Ôi dis, bây giờ tôi mới nhớ ra là bác giúp việc đã về quê gần tuần nay ( bác cũng là người ngoài bắc,
theo gia đình nàng vào nam mấy năm nay, đợt này lại về bắc nên về quê thăm nhà 1 tháng)
Đéo biết làm thế nào, gọi điện cho lão Phương thì không dám, vì nhỡ lão bị tóm thì nếu gọi bây giờ
kiểu gì cũng gặp công an, trong khi rất có thẻ lão chủ nhà nghỉ có khai ra tôi. Tôi gọi lên quán thì
mấy thằng em bảo là anh ấy chưa thâý về đây, sốt rột quá mà đéo biết làm thế nào, thôi phó mặc cho
ông trời vậy. Tôi đưa nàng lên phòng, đỡ nàng đi vào giường, bảo nàng nằm xuống ngủ, rồi tôi quay ra
ngoài, bỗng nàng gọi giật giọng :
- Béo !
- Gì ?
- Đừng tắt đèn, cứ để thế cũng được.
Tôi gật đầu , định đóng cửa thì :
- À mà khoan đã
- Gì nữa ?
- Ông nhớ ở nhà đấy nhé, đừng đi đâu nhé
- Uh, ngủ đi.
Tôi đóng cửa phòng, đi xuống tầng 2. Trút bỏ bộ quần áo trên người, tôi phi vào nhà tắm, những tia

nước mát lạnh xả vào da thịt, mệt mỏi gần như bay hết. Tắm táp xong xuổi tôi ra ngoài, bỗng tôi giật

mình vì có bóng người ngồi ngay giường, là nàng, đm tý nữa thì thuận tay phi cái gáo nước vào đầu.
- Sao không ngủ mà lại ngồi đây ?
- Tôi sợ lắm, hay đêm nay cho tôi ở phòng ông nhé, ông cứ ngủ đi còn tôi thức cũng được, chứ ở

một mình trong phòng tôi sợ lắm.
Tôi phì cười bảo nàng :
- Cũng được, nhưng đi lấy quần áo đi tắm đi, không bẩn hết giường tôi bây giờ.
Nét mặt thể hiện rõ sự hoan hỉ, nàng vội vàng chạy lên nhà, lúc sau chạy xuống tôi thấy ôm một đống

quần áo rồi lỉnh kỉnh một đống chai lọ. Nàng lao vào buồng tắm trong tiếng hét của tôi :
- Này sao không tắm trên nhà mà lại xuống đây ???
- Trên nhà có mỗi mình, tôi sợ lắm.
Tôi lắc đầu ngán ngẩm. Nằm lên giường bật TV xem rồi ngủ quên lúc nào không biết. (Truyện từ Blog-Truyen.Com)
Tiếng TV to bất chợt làm tôi giật mình, mở mắt ra là hơn 1h đêm. TV vẫn mở và điện vẫn sáng. Nàng
đang ngồi ở ghế, vừa ngồi vừa ngủ gật. Tôi bật cười, đến mệt với cái cô tiểu thư này. Tôi ngồi dậy, ra
ghế đưa tay định bế nàng vào giường ngủ. Vừa chạm vào người nàng, đang định bế lên thì bỗng nàng vung
tay rất mạnh, miệng hét lên :
- Không, không, bỏ tôi ra, đừng động vào tôi.
Biết nàng ngủ mê, tôi nắm chặt 2 tay nàng, miệng cũng hét tra :
- Ly, Ly, dậy, tỉnh dậy mau, tôi đây, béo đây.
Nàng dường như đã tỉnh, tay thả lỏng ra, miệng lắp bắp :
- Béo à, tôi lại cứ tưởng…
- Tưởng gì, qua hết rồi, lên giường ngủ đi.
- Thế ông ngủ đâu ?
- Tôi không ngủ, đêm tôi phải làm bài tập mai nộp, bà cứ ngủ đi.
Nói mãi nàng mới chịu lên giường, tôi ra bật máy máy tính, chơi game một lúc thì them thuốc quá, định
hút nhưng ngại nàng trong phòng nên chạy ra ban công, vừa được 1-2 khói đã thấy tiếng nàng gọi vẻ
hoảng sợ :
- Béo, béo, ông đi đâu rồi ??
Tôi chạy vội vào, lao đến bên giường nắm chặt tay nàng.
- Tôi đây rồi.
- Ông đi đâu thế? Tôi sợ lắm
- Tôi ở ngay đây thôi, thôi ngủ đi, tôi hứa không đi đâu nữa.
Nàng ngoan ngoãn nằm xuống, dường như để cho chắc chắn tôi không đi đâu, nàng kéo tay tôi làm gối
đầu. Tôi cũng mắc kệ, nằm xuống bên cạnh nàng. Mệt mỏi tôi cũng thiếp đi lúc nào chẳng biết nữa.
Hơn 3h tôi tỉnh dậy một lần nữa, cánh tay tôi đã tê dại đi, cấu vào chẳng cảm giác gì, vãi đái. Lúc
đầu cũng định sĩ gái kệ đấy, vì chắc cũng chưa chết ngay được, nhưng lúc sau mỏi quá, người lại không
xoay xở được, thế là quyết định nâng đầu nàng lên, chèn cái gối vào để nhấc tay ra. Tôi ghé sát về
phía nàng, nhẹ nhàng vòng tay nâng đầu nàng lên, bỗng nhiên nàng thức giấc,theo phản xạ bật người
lên, choc, môi tôi và nàng chạm vào nhau. Chúng tôi lập tức rời nhau ra, cả 2 đều ngượng ngùng, tôi
bảo :
- Xin lỗi, tôi chỉ định nâng bà dậy để kéo tay lên thôi, chứ không định làm gì cả…
- Tôi biết
Cả 2 lại tiếp tục im lặng, bỗng nhiên nàng khe khẽ nói :
- Hôm nay ông có biết khi ở trong nhà nghỉ tôi nghĩ đến ai đầu tiên không ?
Đm đúng là bọn đàn bà, muốn nói ra thì nói mẹ đi, bày đặt hỏi :
- Không, làm sao tôi biết được.
- Tôi nghĩ đến ông đấy.
- Nghĩ đến tôi á ? Nghĩ gì ?
- Uhm. Tôi nghĩ giá mà ông ở đây, thì tôi chẳng phải lo gì cả. Ông có biết tại sao tôi lại đi
chơi với hắn, rồi lại uống say đến mức đó không ?
- Không, bà có việc gì buồn à ?
- Vì…vì….vì em yêu anh, em yêu anh từ khi anh ở SG, rồi khi ra HN, em đã thất vọng biết bao
khi anh có bạn gái. Em tưởng rằng em đã hết cơ hội. Khi nghe ba bảo chuyển ra HN học, em đã rất vui
sướng khi nghĩ là được gần anh, nhưng ở cạnh anh, em hiểu, cái bóng của người cũ trong anh quá lớn,
anh thờ ơ với mọi sự quan tâm của em. Em buồn chán, em đi chơi với lão Mạnh để hi vọng anh sẽ ghen.
Nhưng cũng vì thế mà em hiểu, có lẽ chẳng bao giờ em có được anh cả.
Nàng nói một hơi làm tôi ngẩn cả người, đang không biết làm thế nào thì bất chợt nàng chồm lên, hôn
thẳng vào môi tôi. Bị bất ngờ, nhưng cảm giác lúc đó của tôi thật là ngọt ngào, nụ hôn của nagf lúc đó
thật thuần khiết. Bản năng trỗi dậy, tôi hơi ôm ghì lấy nàng,môi cũng xoắn xuýt lại môi nàng, rồi từ
từ, đôi khẽ tách miệng nàng ra, dần đưa lưỡi sang bên miệng nàng. Lần đâu hôn nàng đâu có biết, cứ cắn
chặt hàm răng lại, tôi từ từ đánh lưỡi lên hàm răng đều tăm tắp đó. Một lúc sau, nàng khẽ há miệng
ra, tôi đưa lưỡi vào sâu hơn, nàng cũng hiểu ý rất nhanh, lưỡi nàng cũng hòa nhịp cùng lưỡi tôi. Chúng
xoắn lấy nhau. Bên phía dưới, không làm chủ được mình, bàn tay tôi dần mở toang hàng cúc trên chếc
váy ngủ của nàng, nàng không mặc áo lót. Tôi từ từ trườn xuống, hôn lên cổ nàng. Lần đầu tiên tiếp xúc
với những kích thích như vậy, nàng không làm chủ được cảm xúc, liên tục rên những tiếng vô nghĩa, tôi
tốc chiếc váy của nàng lên , hôn lên bầu ngực đầy đặn, tròn lẳn và hồng hào .Tôi tham lam ngụp lặn
trên đôi gò bồng đảo đó, việc quá lâu không tiếp xúc với đàn bà kể từ ngày chia tay Hằng làm tôi như
con thú điên, không có tình cảm với em, nhưng tôi mặc kể tất cả, lúc này trong đầu tôi chỉ có 2 chữ :
DỤC VỌNG. Bỏ chiếc váy ra khỏi người nàng, bây giờ trên người nàng chỉ còn duy nhất chiếc quần lót mày
hồng. Khẽ tuột ra, nàng đã quá hứng tính, khẽ nhấc mông để tôi tháo ra. Tôi cúi xuống, hôn hít, liếm
lám lên 2 mép thịt bây giờ đã đỏ au và khít rịt. Nước chảy ra, không nhiều nhưng cũng không ít ( đây
là viết theo thực tế về sau này em biết, chứ lúc đó thấy nhiều vkl). Phía trên, nàng oằn mình run
rẩy, miệng lảm nhảm những tiếng vô nghĩa. Liếm láp chán chê, tôi chồm lên, cởi chiếc quần đùi vướng
víu ra, tôi lại hôn nàng, bất chợt nàng hỏi trong tiếng thở gáp gáp :
- Anh đã từng quan hệ chưa ?
- Anh rồi, còn em thì sao ?
- Em vẫn còn trinh, nhưng không bao giờ em hối hận, vì em đã trao thứ đó cho một người xứng
đáng.
Rồi em nhắm mắt lại, và chờ đợi ….
Tôi cũng sắn sang cho một cuộc xâm nhập ở phía dưới. Tôi nhẹ nhàng dưa thằng nhỏ vào sát bím nàng,
hôm lên má nàng, tôi khẽ thầm thì :
- Anh bắt đầu nhé.
Nàng không nói gì, hình như nàng đang quá căng thẳng, khuôn mặt nàng căng lên, nhăn lại trông thật
khổ sở. Vào giây phút đó, nhìn khuôn mặt căng thẳng vì chờ đợi của nàng, duc vọng trong tôi bất ngờ
tụt xuống. Lý trí của tôi lên tiếng, không phải, có lẽ nó lên tiếng ngay từ lúc đầu nhưng bây giờ tôi
mới nghe thấy : “Dừng lại đi béo, mày đâu có yêu người ta, sao mày lại định cướp đi mất thứ quý giá
nhất của người ta. Chú Phát đã giúp đỡ mày như thế nào khi mày phải trốn trong SG, bây giờ mày lại
định làm thế này với người mà chú yêu thương nhất sao ???”
Tôi vật ra giường nằm cạnh em, cảm giác lúc đó thật khó khăn, em mở mắt, quay sang tôi ý dò hỏi, tôi
khẽ hôn lên trán em, nói nhỏ :
- Xin lỗi em, anh không thể làm thế. Thực sự anh không có tình cảm với em, lương tâm anh không
cho phép anh làm thế.
Tôi vùng dậy,mặc quần áo vơ bao thuốc lá đi ra ban công. Tôi quay ra ngoài, nhìn về phía xa, miệng
rít thuốc liên tục để lấy lại sự bình tĩnh. Bỗng nhiên một cảm giác ấm áp mềm mại chạm vào tôi từ phía
sau, nàng đã choàng lên mình chiếc váy ngủ và đang ôm chặc cứng lấy tôi. Tôi định gỡ tay ra thì nàng
bảo :
- Cứ để em ôm anh như thế này, được không anh ?
Chẳng biết làm thế nào, tôi đành để yên cho nàng ôm. Một lúc sau nàng lên tiếng :
- Rồi em sẽ làm cho anh yêu em, chắc chắn như thế.
Đang không biết xử lý thế nào thì điện thoại của tôi reo ầm lên, tôi gỡ tay nàng ra, vồ lấy cái điện
thoiaj. Hi vọng là lão Phương gọi. Không phải, số ở quán, không biết có việc gì :
- A lô.
- Anh ạ, anh ơi anh về quán đi, ở đây có mấy khách đòi gặp chủ quán, em chả hiểu họ muốn gì cả.
- Uh chờ nửa tiếng nữa anh về ngay.
Câu cuối trong lời của thằng cu vừa gọi cho tôi “ Em chả hiểu họ muốn cái gì “, đó là câu để chỉ có
bọn phá rối quán, phải gọi người đến giải quyết. Gọi cho một thằng em :
- A lô anh ạ
- Uh mày gọi cho anh mấy thằng lên quán được không ?
- Vâng, mấy thằng anh ? có đồ đạc gì không ?
- Cứ chuẩn bị hết đi, tầm hơn chục thằng.
Tôi quay sang bảo nàng :
- trên quán có việc, tôi phải đi lên đó xem thế nào đã
Quay đi, nàng khẽ nắm cánh tay tôi :
- Cho em đi cùng với
Băn khoăn một lúc, tôi gật đầu. Tôi không muốn để nàng ở nhà vào thời điểm này. Tôi đang phi lên
quán thì lại điện thoại, lão Phương. Tôi bốc máy, không dám vồ vập quá vì nếu có chuyện gì, rất có thể
công an đang nghe cuộc này :
- A lô
- Mày đang ở đâu đấy ?
- Em đang đi lên quán, có việc gì anh ?
- Mày có gọi thằng nào lên không ? ( đến đây thì chắc là ko phải ngồi ở đồn rồi)
- Có, gọi chục thằng, cu An nó vừa gọi em bảo có thằng đến phá quán.
- Tao vừa về quán, giải quyết xong rồi, mày bảo bọn nó không cần lên nữa. À, mà mày cứ lên đây
đi, anh bảo cái này.
- Có chuyện gì đấy ?
- Thì mày cứ lên đây
- Rồi, chờ em tý.
Tôi nhấn ga, đến quán thì thấy đã im lìm, đèn tắt, cửa đóng then cài hết. Tôi đỗ xe ở lề đường rồi
cùng nàng đi xuống đập cửa. Lúc sau thấy lão Phương đi ra, nhìn thấy nàng, hắn bảo :
- Cái Ly lên phòng anh mà ngủ, thằng béo đi với anh một lát.
Ly vào phòng rồi, tôi với lão Phương lên ô tô, lão Phương đóng đến một cái quán quen. Vào quán, hắn
gọi một phòng VIP, đến lúc này tôi vẫn nghĩ là 2 anh em đi gặp một ông khách nào đó. Vào trong, lão
Phương gọi 1 chai Hennessy, con đào mang ra, hắn mở luôn rót mỗi thằng một ly, tôi ú ớ :
- Ơ, không đợi khách đã anh ?
- Khách nào, có 2 anh em thôi, làm gì có ai ?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tôi, lão Phương bảo :
- Chẳng nhẽ anh mời mày một bữa rượu không được hay sao ?
- Hay là vừa rồi, em có làm gì sai, bác cứ nói thẳng, chứ thế này em đéo biết đâu mà lần.
Nghe đến đây, lão Phương ôm bụng cười sặc sụa, tôi càng đéo hiểu gì. Một lúc sau ngừng cười, hắn bảo :
- Không những mày không làm sai cả, mà anh còn có việc phải nhờ mày nữa.
- Việc gì ? anh nói đi, chỗ anh em mà anh úp mở thế.
- Thế này, tình hình bên vũ trường dạo này rất phức tạp. Bọn anh đang bị cạnh tranh rất mạnh về
việc buôn thuốc lắc. Mấy thằng cu chuyển hàng đợt vừa rồi có hôm còn bị bọn kia chặn đánh, rồi bọn nó
đến phá quấy liên tục. ĐM, hôm nay bọn ở phá trên quán này cũng là hội bọn kia.
- Bọn nó là bọn nào? Sao không chơi chết cha chúng nó đi ?
- Nó tên là Hưng, thằng này mới nổi thôi. Nhưng được thằng cha A chống lưng cho, nên đéo chơi
tới bến được.
- EM hiểu, thế anh định bảo em giúp cái gì ?
- Thế này, trên này bây giờ quân anh phải dồn hết sang bên vũ trường, vì dù sao chủ chốt việc
làm ăn vẫn là ở bên đó. Thế nên bên chú không có ai cả. Bọn nó thì lại quậy liên tục, anh định nhờ
chú gọi về cho cậu Minh xem có thể cho mượn mấy thằng lên đây tầm 1 tháng được không ?
Tôi thật sự bất ngờ, việc lão nhờ nằm ngoài tất cả dự đoán của tôi. Thấy tôi im lặng lão hỏi :
- Có gì chú cứ nói thẳng, chỗ anh em chú không phải ngại.
- Vâng, chuyện này thì đằng nào cũng phải để mai em gọi về đã, chứ em không thể nói trước được.
- Ok. Giờ uống đã.
Được vài chén tôi đã ngất ngư, lão phải dìu tôi ra xe đưa về.
Trưa hôm sau, tôi điện về cho cậu Minh, thú thực lúc đầu tôi rất ngại, nhưng trái với suy nghĩ của
tôi, nghe tôi trình bày xong cậu tôi đồng ý, nhưng bảo là chỉ đúng một tháng thôi, sẽ có 2 chục thằng
lên đấy giúp tôi, hơn nữa Long Vân sẽ đi cùng lên giúp tôi một tháng ( sau cái vụ bị công an tóm thì
cậu tôi ít khi cho thằng Huy đi đâu cả, đợt này tôi cũng xin cho nó lên nhưng cậu không đồng ý)
Tôi gọi ngay cho lão Phương, lão vui quá đỗi cảm ơn tôi rối rít. Sáng hôm sau, Long Vân đưa 2 chục
thằng đàn em trên 1 con 24 chỗ lên HN. Toàn bộ quân của lão Phương đã được điều sang bên vũ trường,
còn quán karaoke lão Phương cho tôi toàn quyền quyết định, tất cả mọi việc cứ xử lý tùy ý, tội vạ lão
chịu. Đêm hôm đó, tôi , lão Phương cùng Long Vân có một trận rượu với nhau để nói chuyện. Theo đó,
chắc chắn lão Phương sẽ phải chơi bọn kia một trận, nhưng bây giờ chưa được, cần phải dàn xếp với cái
cây quá lớn đang tỏa bóng đằng sau bọn kia nữa. (Truyện từ Blog-Truyen.Com)
Tuần đầu tiên trôi qua êm ả, cuối tuần thứ 2, có mấy thằng khách xuống định xù tiền. Tôi hiểu lại là
bọn kia, Long Vân cùng mấy thằng đàn em xuống dồn bọn nó ra ngoài cho khỏi vỡ đồ đạc, rồi quây vào tẩn
cho trận. Bọn tôi biết là không nên làm gì quá đáng cả, chỉ đánh cho một trận rồi để bọn nó đi.
Đêm hôm đó, khoảng 15-16 thằng đi xe mày cầm gậy gộc rồi cả kiếm lao vào quán tôi đập cửa. Long Vân
đã quá quen với những việc thế này, lập tức xua toàn bộ đàn em cầm hàng xuống chơi bọn kia chạy trối
chết. ( lần này bọn đàn em mà lên HN giúp tôi đều là những thằng rắn mặt ở dưới nhà, chuyện va chạm
với chúng nó đều là chuyện cơm bữa, hơn nữa bọn này không chỉ có máu lửa mà đều là những thằng có võ
nghệ cả )
Sáng hôm sau lão Phương lên quán, bảo là thằng chó kia không hiểu tại sao lão Phương đào đâu ra một
bọn vừa đông vừa thiện chiến trong thời gian ngắn như vậy.
Khoảng hơn 1 tuần sau đó thì không xảy ra vụ việc gì, có lẽ bọn kia cũng đã chùn. Một hôm lão Phương
lên quán, gọi tôi với Long Vân ra bảo :
- Chuẩn bị chơi bọn kia nhé
- Dàn xếp với lão kia chưa ?
- Rồi, lão sẽ khoanh tay đứng nhìn thôi.
(Vụ này thì thực sự không muốn kể nhiều với các bác, vì nội tình thì em biết hết, nhưng rất sợ ai đó
khi đọc sẽ phát hiện ra , nên mong các bác thông cảm )
Hôm đó là đêm thứ 7, lão Phương cho biết là bọn kia có bao trọn gói một cái bar nhỏ. Lão Phương đã
mua chuộc được thằng chủ quán. Tối hôm đó, lão Phương gọi hơn 40 thằng đàn em của lão cũng như toàn bộ
đội của Long Vân để chơi bọn kia. 11h, chúng tôi đã có mặt trước của cái bar đó. Khoảng hơn 12h, bọn
kia ra về. Lão chủ bar gọi cho lão Phương, vừa thấy bọn kia đi ra, hơn 60 thằng bên bọn tôi ập vào,
chơi bọn nó ngay ở ngay cửa bar. Tiếng thét, tiếng đâm chém vang động cả một khu. Với ưu thế số lượng
cũng như bất ngờ, bọn kia lập tức gần như nằm la liệt trước cửa bar. Số còn lại chạy bán sống bán chết
khỏi chỗ đó. Thằng Hưng dính 2 phát chém, một ở lưng, một ở đùi được đưa đến trước mặt lão Phương:
- ĐM, mày cứ chờ đấy, rồi bố mày sẽ cho mày biết.
- Hưng ạ, tao nói thật, mày chưa đủ tuổi làm ăn ở đất này đâu. Lão A đã khoanh tay rồi, không
can thiệp vào chuyện của mày đâu,nên biết khôn thi cút khỏi đất này đi, đừng để tao nhin thấy mày lần
nữa.
Mặt thằng Hưng gần như xì hẳn xuống, nó hiểu đây là sự thật, có như thế thì lão Phương mới dám tổ chức
một trận chơi bọn nó đến thế này.
Cả lũ bọn tôi đi về, vì trước đó lão Phương cũng dặn là lão A đã chịu khoanh tay đứng nhìn, nhưng cũng
không được chơi thằng Hưng quá nặng, chỉ dọa nó cho nó biết đường mà biến thôi.
Cả lũ quay về, bỗng “ BỐP”, tôi thấy nhói đau trên đầu, rồi cảm giác ấm ấm tràn ra ở đầu, sau đó tôi
bỗng thấy trời đất tối sầm lại và không biết gì nữa.
Ánh sáng mạnh chiếu vào làm tôi chói mắt tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thì bống tôi thấy một người đang nhìn
tôi và cười. Tôi nháy mắt 2-3 lần vì chói nắng, nắng, là em, Hằng, em đang ngồi cạnh tôi, tay em nắm
tay tôi, miệng em nở một nụ cười mà mỗi lần tôi nhìn thấy, tâm hồn tôi lại xao xuyến đến lạ lung.


==> PHẦN 6 <==

Ý kiến bạn đọc { 0 }

Ý kiến của bạn

Chào mừng bạn đến với TruyenCuatToi.Com - Chúc Bạn Online Vui Vẻ