• 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5

Sự trớ trêu của số phận [Phần 4]


Ấn +1 Để Load trang nhanh hơn





Chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự nhà vườn,khi tôi và lão Phương bước xuống xe thì từ trong nhà,một người đàn ông nhìn tất phong độ bước ra. Lão chìa tay ra,Phương nắm lấy,bỗng lão kia phá lên cười :
- Thằng em,lâu lắm mới gặp. Dạo này thế nào ?
- Dạ em dạo này đói lắm,định vào đây xin anh bữa cơm đây.
Nói xong lão Phương quay sang tôi :
- Đây là thằng em em,anh cứ gọi nó là béo.
- Rồi vào hết trong nhà,cứ làm mấy chén đã ròi làm gì thì làm.
Vào trong nhà, tôi thật sự choáng ngợp trước một không gian quá đẹp mắt. Những bức tượng , đôi ngà voi hay những bức tứ quý trên tường cho thấy chủ nhà không những có tiền mà còn rất có mắt thẩm mỹ. Nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ trong mắt tôi, ông Phát có vẻ rất hài lòng. Khẽ nắm vai tôi,ông bảo :
- Nào chàng trai trẻ,ngồi xuống mâm đi chứ.
Vào bàn ăn ngoài tôi,lão Phương và ông Phát ra thì còn có một cô gái nữa,có lẽ cũng trạc tuổi tôi,đang ngồi sẵn ở bàn rồi. Ông Phát rót mỗi người một ly rượu,chúng tôi cạn hết . Sau đó là đến màn giới thiệu,cô gái đó là con ông Phát,tên là Ly,bằng tuổi tôi và đang học đại học kinh tế ở SG. Câu chuyện dần dần trở nên xôm hơn,tôi được biết trước kia ông Phát là người Hải Phòng sau đó chuyển vào Nam sống cũng được gần 5 năm nay. Nói chung cảm nhận cảu tôi ban đầu là ông Phát là người khá dễ chịu,ăn nói nhẹ nhàng nhưng dứt khoát,điển hình của dân làm ăn kinh tế lớn. Sau cùng ông hỏi tôi :
- Thế chàng trai trẻ là người HN à ?
- Dạ không ạ, cháu học đại học ở HN thôi,còn cháu là người QN ạ .
- À thế à,chú cũng có mấy người bạn ở QN,thế cháu ở vùng nào ?
- Dạ cháu ở X ạ .
- Thế à ? thế ở đó có biết ai tên là Minh mà làm than ấy ?
- Có phải Minh có vợ tên là Thủy không ạ ?
- Uh đúng rồi,?
- Có phải ông Minh đó có số điện thoại là 09xxxxxxxx không ạ ?
- Uh,chuẩn luôn,có quen à ?
- Dạ,cậu Minh là cậu ruột cháu ạ.
- Hả ? thật à ? thế để chú gọi cho cậu mày luôn,báo tin mày đang ở đây
Nói xong chú Phát rút điện thoại gọi :
- …………..
- Uh ông Minh à ? có phải ông có thằng cháu tên là Béo đang học đại học ở HN ko >?
- ……………
- Nó đang ở nhà tôi trong SG đây.
- ……………
- Nó đi với một người anh em của tôi vào. Vừa đến chiều nay.
- …………….
Chú Phát đưa điện thoại về phía tôi :” cậu mày gặp này”
- A lô cậu ạ ?
- Uh, thế mày đang ở chỗ chú Phát à ?
- Vâng,cháu đi theo anh Phương vào đây. Chú Phát là người quen anh ấy.
- Thế mày quá rồi,tao cũng đang định gọi cho mày bảo là có gì thì đến chỗ chú ấy,thôi thế được rồi,mày đưa máy cho chú ấy.
Tôi trả máy cho chú Phát,tôi thấy chú đưa lên nghe một lúc lâu rồi mới cúp máy. Quay sang 2 thằng tôi,chú bảo :
- 2 thằng vào đây trốn nã à ?
- Đâu anh,đã bị nã đâu. Bọn em chỉ đề phòng nên biến đi vài ngày thôi. Tiện em có việc trong này nên vào đây thôi
- Uh anh cũng chỉ hỏi thế thôi. 2 thằng cứ ở đây,chơi trong này chán thì về,việc ngoài kia cứ để bọn anh lo cho. Mà thằng béo cũng có duyên với chú đấy,đúng là quả đất hẹp nhỉ,đi đâu cũng gặp người quen. Nào , uống !!!
Bữa tối hôm đấy tôi chẳng ăn uống được mấy,phần vì đi xa mệt,phần vì lo lắng linh tinh. Tôi ở nhà chú Phát,nhà rộng nên tôi với lão Phương mỗi người một phòng. Đêm hôm đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được,tôi hết ra ban công hút thuốc rồi lại vòa xem ti vi,mãi đến gần 4h thì tôi thiếp đi.
Sáng hôm sau mở mắt ra thì đã gần 10h,tôi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt rồi đi xuống dưới nhà. Xuống đến tầng 1 thì thấy ông anh hôm qua đến đón bọn tôi ở quán café đang ngồi bàn uống nước,tôi lại gần bảo :
- Em chào anh !
- A,dậy rồi à ? ngồi đi.
Tôi ngồi xuống,hắn rót cho tôi chén nước chè. Tôi vừa cầm lên vừa bảo :
- Em mời anh uống nước .
- Uh,uống đi. Anh Phát với lại Phương đi từ sáng có việc,chú cần gì cứ nói với anh. Anh tên Nam,số điện thoại là 09xxxxxxxx. Bây giờ chú muốn đi đâu chơi không anh đưa đi ?
- Dạ thôi anh ạ,anh bận việc gì thì cứ đi đi ạ, em ở nhà được rồi,nếu có gì em gọi anh sau vậy.
- Uh – hắn quay vào trong nhà gọi – Ly ơi , Ly.
Ly con gái chú Phát chạy ra. Ông Nam bảo :
- Béo nó ở đây,trưa mày bảo giúp việc nấu cơm cả nó nữa. Ba mày với ông Phương đi có việc trưa không về đâu. Ở nhà tiếp thằng béo,đừng có đi đâu chơi đấy. Có gì thì gọi cho anh nhé,ba mày có việc nên đừng gọi,biết chưa ?
- Em biết rồi,thế trưa anh có ăn cơm đây ko ?
- Ko, giờ anh đi có việc đã. Tý về anh ăn ngoài cũng được.
- Thế em cứ bảo nấu cơm anh rồi để phần,lúc nào anh về thì ăn nhé.
- Uh thế cũng được,thoi anh đi đây,2 đứa ở nhà nhé .
Qua cuộc nói chuyện tôi cũng hiểu là ông Nam này là đệ tử ruột của chú Phát,cũng y như Long Vân với cậu Minh nhà tôi. Con cô bạn Ly này có vẻ là một cô tiểu thư lá ngọc cành vàng nhưng cũng khá ngoan ngoãn và biết quan tâm người khác,không phải là thứ tiểu thư chảnh chọe và lấc cấc. Cô tiểu thư này cao ráo,trắng trẻo,nét cũng xinh nhưng phải tội mặt có ít tàn nhang.
Bữa cơm trưa hôm đó chỉ có tôi với Ly ngồi ăn,cô bạn mới gắp thức ăn cho tôi liên tục. Ly bảo rất vui vì lâu lắm mới có người ăn cùng buổi trưa. Mặc dù vậy tôi ăn rất ít vì không hợp thức ăn,trong này nấu gì cũng cho đường vào vậy,ăn lợ lợ nên tôi không thích. Cơm nước xong xuôi , tôi ra bàn ngồi uống nước thì thấy Ly bê một đĩa hoa quả ra gọt. Càng lúc tôi càng bất ngờ về cô tiểu thư này. Vừa ăn hoa quả chúng tôi vừa nói chuyện linh tinh :
- Béo đang học trường gì ngoài đấy vậy ?
- Tôi học XD,bạn học KT hả ?
- Uh, thế trường bạn thi xong chưa ?
Tôi hơi chột dạ,nhưng cũng đáp cho qua chuyên :
- Trường mình thi rồi, thế Ly thi xong chưa ?
- Mình cũng vừa thi xong được mấy hôm. Mấy hôm ở nhà đang chán không có việc gì làm,bạn bè thì về quê hết,may quá có ông đến chơi.
- Người yêu đâu sao ko goi ? lại còn kêu ca gì ?
- Tôi làm gì đã có người yêu đâu.
- Eo,điêu thế,xinh xắn dễ thương như bà mà không có người yêu ? chắc lại kén quá chứ gì ?
Phàm là người ai cũng thích được khen, kể cả khi biết đo chỉ là những lời khen mang tính xã giao vậy, hay thật. Nghe tôi nói vậy Ly khẽ cười,rồi bảo :
- Thật mà , thế ông chắc có rồi chứ gì ?
- Chưa,xấu trai như tôi ai người ta yêu.
- Hi hi.
Nói chuyện một lúc thì Ly bảo tôi :
- Hay là tôi với ông đi café đi.
- Sao ra quán làm gì ? ngồi nhà cũng được chứ sao ?
- Ra quán cho nó có không khí chứ sao ? với lại cho ông đi bát phố SG cho biết. Hay là ngại không có tiền hả ? yên tâm đi,ông là khách,để tôi trả. Ok ?
Tôi phì cười vì lí do của cô bạn mới. Trước khi vào đây tôi còn hơn 3 triệu,chưa kể hôm qua trước lúc đi ngủ lão Phương đưa cho tôi 5 triệu nữa,dặn dò mấy ngày tới anh đi lo công việc,cầm tiền có gì thì tiêu.
Ly chạy lên nhà thay quần áo, tôi thì cứ áo phông quần sooc thôi. Châm điếu thuốc mèo,được 2-3 khói thì Ly từ trên nhà chạy xuống. Nàng mặc một chiếc váy trắng,trông rất quý phái. Tôi nhăn nhó :
- Eo,hay bà đi xe máy một mình nhé,để tôi đi taxi.
- Sao thế ?
- Vì bà đẹp thế này,tôi mà lai người ta nghĩ tôi xe ôm quá.
- Ha ha. Cái ông này,thôi đi đi.
Tôi lấy cái mũ lưỡi trai úp lên đầu. Ra ngoài thì vừa đúng lúc ông Nam về. Hắn hỏi :
- 2 đứa đi đâu đấy ?
- Em đưa béo đi bát phố ấy mà,tiện đi café luôn.- Ly nhanh nhảu trả lời
- Hay anh bận gì không đi luôn bọn em cho vui – Tôi nói
- Thôi 2 đứa đi đi,béo ra anh bảo
Lão Nam kéo tôi ra 1 góc :
- Đã có tiền đi chơi chưa ?
- Hì ,em rồi. Hôm qua anh Phương cho em một nắm rồi.
- Uh,anh hỏi vì đi chơi với tiểu thư con nhà giàu là tốn kém lắm. Cứ đi đi nhé,về hết bao nhiêu bảo anh anh đưa cho. Chú là khách của anh Phát,làm chú tốn kém sao được ?
- Thôi quan trọng gì anh. Thế anh không đi cùng à ?
- Thôi chú đi đi,à mà nah bảo này,trong này không như ngoài kia,nếu có gì thì cố gắng nhịn đi một tý nhé.
- Vâng em biết rồi anh,em đi đây.
Quay ra thì đã thấy Ly đang dắt con Dylan ra, tôi chạy ra đỡ,ngồi lên,nàng khẽ ôm eo tôi,tôi hơi bất ngờ,nhưng rồi cũng đi luôn. Tôi đi theo sự chỉ dẫn của nàng. Tôi chỉ biết là chúng tôi lên quận 1,vào một quán café khá lớn, tên thì tôi không nhớ,nhưng quán đó có 2 tầng và rất nhiều hoa. Trên tường có bố trí những bức thư pháp rồi bình gốm khá đẹp mắt. Chúng tôi vào và chọn một bàn ở góc phòng, tôi gọi một cốc cacao còn Ly gọi một cốc nước cam. Chúng tôi ngồi nói đủ chuyện trên trời dưới bể. Nói chung thì Ly và tôi khá hợp nhau. Đang ngồi nói chuyện thì tôi có điện thoại,lấy ra thì là em gọi.
- A lô em à .
- Anh đang ở đâu đấy ? – Giọng em thoáng có chút lo lắng.
- Anh đang ở chỗ bạn ,có chuyện gì không em ?
- Tùng nó vừa sang đây,nó bảo anh có việc phải đi xa mấy hôm. Em gọi hỏi thôi,mà anh đi thế này thì thi cử làm sao ?
- Anh bảo này,anh đang có việc quan trọng nên phải đi,khi nào về anh sẽ giải thích với em. Bây giờ qua điện thoại 1-2 câu khó nói hết được,nhé. Bây giờ anh cúp máy đây,về HN anh sẽ điện cho em ngay.
- Vâng,thế anh nhé. Anh giữ gìn sức khỏe đấy.
- Uh,rồi.
Tôi cúp máy,ngồi thần người ra. Ly hỏi :
- Sao thế ? người yêu gọi à ?
- À không,đứa em nó cùng lớp ấy mà. Thôi về đi.
Chúng tôi đứng dậy ,ra đến cổng tôi hỏi Ly:
- À mà bà biết chỗ nào bán đồ nam không ? tôi mua ít đồ mặc.
Như gãi đúng chỗ ngữa,mắt cô bạn mới sáng rực lên :
- Biết chứ,ông đi với tôi,đảm bảo đẹp long lanh luôn.
Tôi lại chở nàng đi,vừa đi tôi vừa bảo :
- Tôi bảo nhé,tôi rất ngại đi mua đồ rồi chọn linh tinh. Bây giờ bà dẫn tôi vào shop nào đấy mà theo bà là đẹp đẹp và giá phải chăng rồi mua luôn ở đó. Chứ tôi ngại đi lang thang lắm.
- Èo,phải đi thì mới chọn được chứ.
- Thôi thôi,mua ở 1 chỗ thôi. Tôi ngại đi lắm.
Ly dẫn tôi vào Diamond Plaza, tôi chọn 2 cái áo phông,một chiếc quần sooc với một cái quần bò. Ly sau khi chọn đồ cho tôi xong thì nàng cũng mua một đống váy vóc ,quần áo phụ kiện nữa. Tổng thiệt hại là hơn 3 triệu.( 3 triệu khi đó là khá lớn,một sinh viên bình thường lúc đó hàng tháng chỉ được nhà gửi cho khoảng 700k-1 triệu ). Công nhận ông Nam nói đúng thật,đi chơi với tiểu thư tốn kém quá. Mua sắm xong thì tôi có điện thoại,bỏ ra thì là lão Phương gọi :
- A lô anh ạ .
- Mày đang ở đâu đấy ?
- Em đang đi mua ít đồ với Ly. Có chuyện gì không anh ?
- À mày đi với cái Ly à ? thế được rồi. Chú Phát gọi cho nó mãi không được, anh mới gọi cho mày xem thế nào ? Tối nay anh với chú Phát phải đi tiếp khách,2 đứa ở nhà ăn cơm nhé,không phải phần đâu
- Ok anh.
Tôi cúp máy rồi quay sang Ly hỏi :
- Điện thoại bà để đâu đấy ?
- Tôi quên ở nhà ,sao thế ?
- Chú Phát gọi bà mãi không được? tối nay chỉ có tôi với bà ăn cơm nhà thôi,chú Phát với ông Phương đi có việc rồi.
- Chán thế,hay tối nay tôi với ông ra ngoài ăn đi.
- Thế cũng được,thế về nhà cất đồ tắm rửa rồi đi. Đằng nào cũng cho bà lấy điện thoại luôn.


Về đến nhà cũng đã hơn 5h,tôi đi tắm rửa rồi thay bộ quần áo mới. Công nhận Ly mấy bộ Ly chọn cho tôi đều rất đẹp. Tắm rửa xong tôi xuống dưới nhà ngồi chờ nàng xuống. Ngồi chờ chán chê,hút gần hết bao thuốc và cạn ấm chè mới thấy nàng lững thững đi xuống. Tôi nhổm dậy :
- Đi thôi,tôi đói run cả người lên rồi .
- Chờ tý đã,tôi đi trang điểm tý đã.
- Cái gì ? thôi thôi đi luôn đi,đi ăn chứ đi dạ hội đâu mà trang điểm.
- Không,đi đâu thì đi, cứ ra đường là phải đẹp chứ ,chờ mấy phút thôi !
Tôi chỉ biết lắc đầu ngao ngán mà tiếp tục đợi, tôi chợt thấy may mắn vì em ít khi trang điểm,hơn nữa em làm mọi thứ rất nhanh chóng, tôi gần như chưa bao giờ phải dài cổ ra đợi em như thế này lần nào.
Cái mấy phút của cô tiểu thư kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ. Đến lúc tôi gần như xỉu đi vì đói thì mới thấy cô bạn tong tẩy đi ra. Nàng kéo cái váy xòe mới mua quay một vòng hỏi tôi :
- Đẹp không ?
- Có nhìn thấy gì đâu ? mắt mờ đi vì đói rồi .
- Đồ háu ăn, lêu lêu !
Nàng lè lưỡi trêu tôi,tôi phì cười vì sự nhí nhảnh của nàng. Tôi vào dắt xe ra, nàng tót lên xe :
- Thích ăn gì ?
- Tôi ăn gì cũng được.
- Thế đi ăn KFC nhé !
- Uh,sao cũng được !
Đang ăn thì nàng có điện thoại :
- A lô tao nghe đây
- ……………….
- Đang ăn tối,có chuyện gì đấy ?
- …………….....
- Uh cũng được,ở đâu thế ?
- ……………….
- Rồi tao sẽ đến với một người nữa nhé.
- ……………….
- À, người yêu tao ở ngoài bắc mới vào – vừa nói nàng vừa nháy mắt với tôi.
Tôi giữ bộ mặt bình thản nhất có thể :
- Gì đấy ?
- À,nhỏ bạn rủ đi café ấy mà,tý nữa ông đi luôn nhé !
- Thế sao lại bảo tôi là người yêu bà ?
- Sao, tôi thích thế đấy !
- Bà thì lo gì, nhưng nhỡ tý nữa có thằng nào nó đánh ghen tôi thì sao ?
- Thật ra có 1 thằng cũng theo đuôi tôi mãi,tý nữa cứ bảo ông là người yêu tôi cho nó hết hi vọng ấy mà. Giúp tôi với nhé.
“ĐM,lằng nhằng vãi đái”,nghĩ thầm vậy nhưng tôi vẫn đồng ý,dù sao cũng đang ở nhờ nhà người ta mà.
Đang trên đường đến quán café thì bỗng nàng hỏi :
- Ơ,nhẫn với đồng hồ của ông đâu rồi ?
- Lúc nãy tắm tháo ra lúc đi vội quá quên ở nhà rồi
- Về lấy đi.
- Sao,lấy làm gì ?
- Thì ông cứ nghe tôi,về lấy đi.
Nghe nàng nằng nặc đòi về lấy,tôi tuy khó hiểu nhưng vẫn rẽ về nhà. Lấy xong xuôi rồi lúc quay ra nàng nhìn tôi bảo :
- Thế được rồi.
- Sao ? được cái gì ?
- Nói thật với ông nhé, mấy đứa bạn tôi đều là nhà có tiền, nhìn ông nhếch nhác quá chúng nó không them nói chuyện đâu,nên tôi mới bảo ông về lấy nhẫn với đồng hồ đeo vào.
Ra thế , tôi hiểu là tôi sắp gặp một hội tiểu thư công tử chỉ chơi với ai cùng đẳng cấp. Từ xưa đến giờ tôi ghét nhất là bọn cậy có tiền hợm mình,đm,chúng nó có tiền chúng nó tiêu chứ có nuôi ai được bữa đéo nào đâu mà khoe khoang. Nghĩ đến cái hội này tôi đã chán nhưng đã trot nhận lời chẳng lẽ lại không đi .
Chúng tôi vào đúng cái quán café mà hôm trước tôi với nàng đã ngồi uống. Bước vào đã thấy khoảng hơn chục mạng đang vẫy :
- Ly , Ly …
Tôi và nàng tiến lại bàn đó,tôi lanh lẹ kéo ghế cho nàng ngồi. Một cô bạn nàng chợt kêu lên :
- Ôi ,đúng là con trai Bắc có khác, ga-lăng ghê !
Tôi bình thản ngồi xuống, lũ vịt giời nhao nhao lên đòi giới thiệu, nàng giới thiệu tôi là người yêu nàng,mới từ HN vào chơi. Tôi cũng chỉ lặng im,để nàng đạo diễn hết. Chỉ thỉnh thoảng đáp lại 1-2 câu hỏi của bạn nàng.
Sau đó nàng lần lượt giới thiệu từng người bạn của nàng,lũ con trai ở đó nói đến người nào thì tôi đều bắt tay người đó,duy chỉ có 1 thằng là khi tôi đưa tay ra thì nó quay mặt đi,thằng này chắc là thằng theo đuổi nàng đây.(Truyện từ Blog-Truyen.Com)
Ngồi nói chuyện với cái đội này chán hết biết,quanh đi quẩn lại toàn shop với quần áo với đồ này đồ nọ . Tôi đang chán đến mức ngủ gật đến nơi thì bồng nàng nói to lên :
- Này , hay đi hát hò tý cho thoải mái đi.
Câu nói của nàng lập tức được ca lũ hưởng ứng ngay. Tôi cũng hào hứng đứng dậy,vì vừa thoát được sự nhàm chán này,vừa được đi hát hò. Tôi hát không thật sự hay lắm nhưng thời gian làm karaoke chỗ ông Phương cũng hay hát nên giọng ca cũng gọi là chấp nhận được.
Lúc tôi dắt xe ra ngoài chuẩn bị đi thì thằng cu lúc nãy ko bắt tay tôi bất chợt phóng vọt lên chỗ tôi dắt xe, bị bất ngờ nên đít xe tôi lúc kéo ra va phải xe nó. Thằng bé được thể chửi ầm lên :
- ĐM thằng chó mày mù à ?
Tôi dựng chân chống xuống quay ra :
- Anh cho em xin lỗi, em vô ý quá !
Nàng thấy thế chạy ra :
- Hùng,sao cậu lại thế ? chỉ là vô ý mà cậu có làm sao đâu cơ chứ.
Thằng bé thấy thế hằm hằm nhảy lên xe phi đi. Tôi cũng lên xe đi luôn. Trên đường đến quán hát , trên con Spacy, Hùng liên tục tạt đầu tôi,tôi hiểu thằng này có ý gây sự đây. Nàng thì liên tục thét lên sau lưng tôi :
- Hùng,cậu đi cái kiểu gì thế ?
- À, thử xem tay lái Bắc Kỳ như thế nào ấy mà,hóa ra cũng thường thôi.
Loại này tôi đéo them chấp, thằng ngu đừng hỏi,càng như thế,nó càng làm nàng tránh xa nó ra hơn thôi. Lên đến quán hát,tôi bảo nàng vào trước,tôi đứng ngoài gọi điện cho lão Phương.
Tút ……….tút………tút
- A lô béo à.
- Vâng anh à, anh xong việc chưa ?
- Anh chưa,có chuyện gì không ?
- Ly nó đang rủ em đi chơi với đội bạn nó,mà toàn công tử con nhà giàu thôi,hôm qua anh đưa mấy triệu sợ đéo đủ thì nhục mặt. Anh có tiền mặt ở đấy ko vất em thêm mấy triệu nữa.
- Ha ha, mới vào được 1 hôm mà đã dược tiểu thư rủ đi chơi cơ à ? mày khá đấy thằng em ạ. Mày đang ở đâu ? đọc địa chỉ đi tao cho người cầm tiền đến cho.
- Vâng em đang ở abcxyz,mà em bảo này,anh có đồ ở đấy ko ?
- Sao ? có biến à ?
- Đm có thằng bạn cái Ly nó có ý định cà khịa với em . em nhịn nó từ tối đến giờ rồi,anh xem có cái gì gọn gọn như lê hay dao gấp gửi luôn cho em,nhỡ tý nữa có biến lại đéo có đồ chơi phiền lắm.
- Rồi ,đứng yên đấy. 15 phút nữa tao đến.
Tôi vào trong quán, gọi bao thuốc lá, hút tàn điếu thuốc thì đã thấy lão Phương trên taxi bước xuống. Tôi chạy ra vẫy hắn,hắn đi vào rồi bảo :
- Đây,cầm thêm chục triệu nữa nhé,mà tiêu vừa thôi ông tướng. Ngoài kia thì không làm sao, trong này tiền không sẵn lắm đâu.
- Thế hay để mai em bảo cậu Minh bắn vào cho một ít.
- Chưa đến mức ấy đâu,đại khái đừng phung phí quá là được.
- Đm,chiều nay đi sắm đồ với bà Ly hết mẹ hơn 3 củ, chơi bời với cái đội này đéo đú được.
- Thì tiền có phải chúng nó làm ra đéo đâu mà chúng nó tiếc. Thế cái vụ kia thế nào ?
- Cũng chưa có gì, em đề phòng thôi. Anh có đồ ko ?
- Đây có con dao găm đây,lận vào trong người ấy ( con dao găm có vỏ). Anh bảo này, nếu nhịn được thì cố nhịn nhé, hạn chế hết mức chuyện va chạm đấy,chú cũng biết hoàn cảnh anh em mình bây h tránh được cái gì thì tránh. Còn nếu nó quá đáng quá thì chơi chết bà nó đi, để nó biết mình không phải hạng người dễ bị bắt nạt.
- Vâng em biết rồi. Thôi em vào đây, anh đi đâu đi đi.
- Uh nhớ lời anh dặn đấy. có gì gọi cho anh ngay đấy,mà trông cái Ly cần thận,nó mà làm sao về ông Phát ông ấy cắt cu cả tao lẫn mày đấy
- Rồi,khỏi dặn.
Tôi đi vào, có thêm tiền với con dao găm trong người,tôi tự tin hẳn. Đang định vào phòng hát thì thằng Hùng đi ra,nhìn thấy tôi nó nhảy ra,chặn đường của tôi. Tôi cay thằng này lắm rồi, nếu ko phải nhớ lời lão Phương thì tôi đã ăn thua đủ với nó rồi. Tôi vòng ra tránh nó, nó phá lên cười rồi bảo :
- Tưởng thế nào,hóa ra ….
Đm, ngoài kia mà ổn thỏa rồi,gặp lại mày kiểu gì bố mày cũng cho mày ăn đất. Tôi vào phòng hát, thấy cả lũ đang chúc bia nhau. Tôi cũng lấy một cốc rót đầy rồi mời từng thằng một. Tôi cũng hát 2-3 bài,song ca với nàng một bài. Trong phòng hát thằng Hùng liên tục khiêu khích tôi,lúc thì ném miếng hoa quả vào người tôi,lúc cụng bia thì lao thật mạnh cái cốc của nó vào cốc tôi. Tôi kệ,làm như không biết. Chính thái độ dửng dưng của tôi có vẻ làm nó càng lúc càng cay cú. Hát hò chán chê đến gần 11h, lại thấy các con giời rủ nhau lên bar tiếp. Tôi thì đéo muốn đi tý nào,nhưng nàng cứ nài nỉ, mà ông Phương đã dặn là phải trông nàng rồi,nên bất đắc dĩ tôi lại phải đi.
Lên bar ,cả lũ gọi rượu rồi lại quây vào chúc tụng nhau. Lúc này thì không thấy thằng Hùng đâu, tôi nghĩ hay nó về rồi thì may quá. Tôi rót một ít rượu ra cốc rồi đứng lên hô hào mấy đứa bạn nàng, đúng lúc tôi đang đưa cốc rượu ra thì có một bóng người va mạnh vào tôi , thằng HÙNG, nó quay ra chửi :
- ĐM mày không có mắt à thằng chó Bắc Kỳ ?
Đến đây thì sức chịu đựng của tôi đúng là đến giới hạn, tôi ném thẳng cốc rượu đang cầm trên tay vào mặt nó , nó đưa tay lên đỡ được thì ăn ngay một đạp của tôi vào bụng. Nó bật ra sau ,vớ được chai rượu trên bàn,lao đến phang thằng vào đâu tôi. Khu chỗ tôi ngồi loạn cả lên,bọn con gái hét lên ầm ầm,riêng nàng thì gần như gào lên
- Hùng , Hùng ,dừng tay lại !
Choang , chai rượu vụt xuống nền nhà vỡ tan. Né được chai rượu,tôi vớ ngay cái xô đựng đá viên trên bàn táng thẳng đầu nó,nó bật ra ngoài. Tôi ném cái xô ra ngoài,rút từ lưng quần ra con dao găm sáng loáng,thằng bé mặt tái mét không còn hạt máu . Bây giờ thì nàng lại gào tên tôi :
- Béo béo,đủ rồi,ngừng lại đi.
Tôi như con thú điên, sự phất uất của tôi từ tôi đến giờ được hơi bia rượu trợ giúp đang bốc lên ngùn ngụt. Tôi nhác thấy từ xa mấy thằng bảo vệ cầm dùi cui đang chạy đến,tôi biết nếu chúng nó đến tôi sẽ mất cơ hội. Tôi lao nhanh hết mức có thể về phía thằng chó kia,con dao lăm lăm trên tay, lũ con gái hét lên, tôi nghe rõ tiếng nàng :
- Không, béo,dừng lại.
Mấy thằng bảo vệ cũng đã chạy đến nơi,mồm không ngừng gào lên: “ dừng lại ,dừng lại “,không kịp nữa rồi,con dao trên tay tôi đã nhằm thẳng bụng thằng chó kia mà đâm xuống. PHẬP.


Lũ con gái rú lên, tay bịt chặt mắt, bọn bảo vệ chạy đến nơi rồi dừng lại ,đưa mắt nhìn lẫn nhau. Dưới đất, thằng Hùng mặt tái mét,tay run lẩy bẩy, con dao lao xuống đã không cắm vào người nó, sự tỉnh táo cuối cùng của tôi đã lái con dao găm vào vạt áo của nó. Tôi ngồi dậy, chỉnh lại áo quần rồi kéo tay Ly ra ngoài cửa, nàng còn cố quay lại nói với bạn nàng :
- Tao đưa béo về trước, ở lại thanh toán giúp tao, có gì mai tao trả.
Tôi nhanh chóng lao vào bãi gửi xe, lôi con Dylan ra rồi phóng đi rất nhanh. Tôi phải biến nhanh vì thật sự tôi thân đơn thế cô đến đây,lại đập một thằng dân ở đây,không biến nhanh nó gọi chục thằng nữa đến thì có mà chạy vào mắt. Phải tranh thủ nó còn chưa hoàng hồn biến thật mau, sau đó gọi người đến rồi tính tiếp. Nàng ngôi sau tôi hét lên :
- Đi chậm thôi, làm gì mà như ma đuổi thế.
- Phải biến nhanh trước khi thằng Hùng nó gọi người đến, lúc đấy thì có mà thành ma luôn đấy. Có chỗ nào trốn tạm được không ?
- Chuyện đấy thì ông yên tâm, có gì tôi nói với Hùng là được mà,hắn vẫn thích tôi từ ngày xưa mà.
Tôi phì cười vì lí lẽ của nàng, tôi đã đến với danh nghĩa người yêu nàng, sau đo đập nó một trận ngay trước mặt nàng và bạn bè, bây giờ bảo nói khó để nó bỏ qua cho thì đúng là chuyện cổ tích.
- Thế tóm lại có chỗ nào trốn tạm không ? – tôi hơi sẵng giọng.
- Uhm có, bác tôi có một quán café gần đây, có thể vào tạm đó.
- Thằng Hùng có biết chỗ đấy ko ?
- Biết thì chắc là biết, nhưng không biết là của bác tôi.
- Uh thế là được
Tôi phi xe đến đó theo sự chỉ dẫn của nàng, đến nơi thì thấy một quán café khá hoành tráng. Tôi bảo thằng dắt xe dong xe vào tận phía trong, đề phòng thằng kia đi qua nhin thấy thì phiền.
Vào trong quán, tôi và nàng chọn một góc khuất, tôi thì gọi cho lão Phương trong khi nàng thì đi tìm ông bác chủ quán.
Tút…..tút…..tút…… No answer. Điên thật,đúng cái lúc này thì ông con giời lại không nghe máy. Đang không biết làm thế nào thì nàng quay lại. Nhìn ánh mắt dò hỏi của tôi nàng vừa lắc đầu vừa bảo :
- Chú ấy không có ở quán, để tôi gọi cho chú ấy xem thế nào ?
Nàng đưa điện thoại lên gọi :
- A lô chú ạ. Chú đang ở đâu đấy ?
- ……………….
- À thế à,may quá, thế đi cùng có anh nào người Bắc tên Phương đi cùng không chú ?
- ………………
- Hay quá,thế mọi người về ngay quán café của chú nhé. Cháu đang đợi ở đây có việc gấp.
- ………………..
- Thôi mọi người về đây nhanh đi. Cháu sẽ nói chuyện sau.

Quay sang tôi, em tươi cười bảo:
- Chú tôi đang đi cùng với ba và anh Phương. Mọi người đang về đây rồi.
Khoảng 15 phút sau thì tôi thấy chú Phát hốt hoảng từ bên ngoài lao vào, nhìn thấy tôi và nàng chú vội chạy đến, giọng gấp gáp :
- Sao, có chuyện gì thế con gái ?
Từ đằng sau, lão Phương cùng với một người nữa bước vào, có lẽ đây là chú nàng. Nàng kéo ba ngồi xuống ghế, rồi tường thuật lại toàn bộ sự việc xảy ra vừa rồi. Để nàng nói xong tôi cũng đứng dậy :
- Dạ cháu xin lỗi chú và mọi người. Cháu không giữ được bình tĩnh đã làm mọi người phải lo lắng.
Ba người lúc đó đều cười cười, bất ngờ chú của nàng lên tiếng :
- Vậy chàng trai trẻ này chính là cháu ruột Minh “trọc” phải không anh Phát ?
Sau cái gật đầu của chú Phát, ông chú này bất ngờ chìa tay về phía tôi, tôi vội đưa 2 tay ra nắm lấy :
- Vậy chú cũng biết cậu Minh cháu ạ ?
- Không những biết, tớ với hắn còn từng nằm gai nếm mật với nhau mãi đấy. Ha ha. Không hổ danh cháu Minh trọc, chạy về đây là khôn ngoan đấy. Thế chuyện xảy ra ở đâu ?
- Dạ ở bar QWERTY ạ . – nàng nói chen vào
Nàng vừa dứt lời thì điện thoại của chú Phát reo :
- A lô tôi nghe đây.
- ……….
- Đúng rồi có chuyện gì không ?
- ……….
- À đúng rồi, nó là thằng cháu tôi, thế ông bạn đang ở đâu đấy ?
- ……….
- Được rồi chúng tôi sẽ đến đó ngay đây.
Cúp điện thoại xuống, chú Phát quay sang chúng tôi :
- Thằng Hùng đó là cháu thằng A, nó vừa gọi điện . Bây giờ tất quả quay lại đó xem thế nào ?
Lão Phương bây giờ mới lên tiếng :
- Liệu có dàn xếp được không anh ?
Chú Phát bất ngờ cười to :
- Chuyện gì thì cũng có cách giải quyết thôi. Đi đi
Tất cả lên xe quay lại bar. Khi đến nơi thì thấy một đám đông đứng lố nhố ở đó. Chú Phát bảo :
- Mấy đứa ngồi lại trên xe,để tao với chú Tài xuống thôi.
2 ông chú bước xuống ,đi về phía bọn kia. Thấy mấy ông bắt tay nhau, rồi tao đổi qua lại gì đó. Thằng Hùng đứng ngay cạnh chốc lại chen vào một câu, mặt lộ rõ vẻ ấm ức. Một lúc sau thấy chú Phát quay ra xe vẫy vẫy tay, lão Phương bảo :
- Cái Ly ở lại trên xe, để anh với thằng béo xuống xem thế nào.
Tôi với lão Phương bước xuống, đi lại phía đó. Đến nơi thì chú Phát bảo :
- Thằng béo xin lỗi Hùng đi, rồi các anh ấy bỏ qua cho.
Nghe thấy thế tôi ức chế lắm, lỗi đéo gì của tôi mà xin, còn tha chưa xiên cho một phát là may cho thằng đó lắm rồi. Nhưng từ đằng sau lão Phương đập đập vào lưng tôi, tôi miễn cưỡng chìa tay về phía thằng Hùng :
- Anh cho em xin lỗi. Em nóng quá.
Thằng chó ấy có vẻ hậm hực, quay ra nhổ một bãi nước bọt rồi đi mất. 2 ông chú kia thấy thế cũng quay ra vẫy 2 thằng bọn tôi ý bảo lên xe đi. Yên ổn trên xe rồi chú Phát mới bảo tôi :
- Chú biết mày rất ấm ức, nhưng sau này mày nhớ kĩ lời chú dặn đây, đối đầu luôn luôn là biện pháp cuối cùng, là việc chẳng đặng đừng, cái gì dàn xếp được thì nên dàn xếp, hiểu chưa ? mày là cháu ruột thằng Minh, chú coi mày như con cháu trong nhà chú mới nói.
- Vâng cháu hiểu chú ạ.
- Thôi thôi anh, bọn trẻ bây giờ nó thông minh, có gì mà nó chả hiểu. Bây giờ về quán đi, để em với thằng béo uống với nhau mấy ly.- chú Tài chen vào.
- Thế thì về nhà anh,để anh gọi bảo bà giúp việc làm mấy món nhậu.
- Thế 3 người về trước đi,con đi với béo về quán chú Tài lấy xe về đã-nàng lên tiếng.
Thế là 3 người kia đi ô tô về trước, tôi với nàng bắt taxi quay lại quán lấy xe rồi quay về nhà luôn.
Trên đường về, nàng bảo tôi :
- Tôi không ngờ ông trông thế mà cũng liều gớm
- Thì đóng giả người yêu bà thì phải liều thôi, chứ bình thường tôi nhát như thỏ đế ấy.
Nàng vừa cười vừa noi :
- Eo, điêu thế.

Về đến nhà nàng thì cũng đã gần 2h sáng, nàng đi ngủ luôn còn tôi ngồi hầu rượu 2 ông Phát Tài đến gần sáng. Chủ yếu là ngồi nghe 2 ông kể về thời trẻ, một thời dọc ngang của cả hai. Tôi cũng ngỏ ý mời cả 2 chú mấy hôm nữa xong xuôi tất cả thì ra Bắc về nhà tôi chơi. Cả 2 vui vẻ đồng ý. Ngày đầu tiên của tôi trong Sài Gòn đã kết thúc như vậy.
Sáng hôm sau đang say giấc nồng thì tự nhiên tôi thấy lành lạnh, rồi ánh sáng đột nhiên chói vào mắt. Tôi vùng dậy thì thấy Ly vừa kéo chăn của tôi vừa kéo rèm cửa sổ ra, tôi uể oải hỏi :
- Gì thế mẹ trẻ ?
- Mẹ trẻ con khỉ ấy, dậy ăn cơm trưa đi. Ngủ gì mà như chết vậy,đứng ngoài gọi khản cả cổ không biết gì.
Tôi lóc cóc vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, nhìn đồng hồ đã gần 12h. Xong xuôi quay ra thấy nàng đang ngồi chờ tôi ở ghế :
- Sao không xuống trước đi mà đợi tôi làm gì ,xong tôi tự xuống chứ.
- Làm gì có ai ở nhà mà xuống, tôi phải đợi ông để còn có người ăn cơm cùng chứ.
- Mọi người đi đâu rồi ?
- Ai biết, đi từ lúc gần 10h kìa.
Vừa nói chuyện chúng tôi vừa đi xuống phòng ăn. Bữa trưa hôm đó hơi lạ, vì tôi cảm giác như nàng có chuyện gì đây vui vui, nàng nói nhiều,liên tực gắp thức ăn cho tôi rồi thỉnh thoảng lại nhìn tôi cười cười. Tôi thì chẳng để ý lắm vì còn mải… ăn. Cả ngày hôm qua ăn uống linh tinh làm trưa hôm đó tôi ăn như ma cơm vậy. Trong lúc ăn nàng hỏi :
- Chiều đi chơi nhé.
- Đi đâu thế ??
- Chưa biết được, đi loanh quanh thôi.
- Thôi đi với bà kinh lắm, chốc lại có thằng nó ra dọa đánh, tôi đến vỡ tim mà chết quá.
- Hứ, ông thì sợ ai, người ta mới chửi mấy câu đã rút dao định đâm người ta rồi.
- Úi giời, thế lúc nó định đưa nguyên chai rượu vào đầu tôi thì sao ? may mà nhanh không thì giờ bà đang ngồi đút cơm cho tôi trong bệnh viện rồi.
- Thôi thôi không cãi nhau với ông nữa, ăn nhanh lên rồi còn đi.
Tôi bật cười, gạt nốt bát cơm rồi ra bàn uống nước ngồi chờ cô tiểu thư thay quần áo và trang điểm. Chiều hôm đó là một buổi chiều khá vui,nàng đưa tôi đi chơi khắp Sài Gòn,chụp ảnh, Nhà thờ Đức Bà,nhà thờ lớn, rồi Dinh Độc Lập, Thảo Cầm Viên. Chúng tôi lang thang, ăn uống, chụp ảnh và cười đùa như một đôi tình nhân. Bỗng tôi thấy nhớ em da diết, tôi ước gì người đi chơi cùng tôi buổi chiều hôm nay là em chứ không phải là Ly. Vào đây mới có 2-3 hôm mà nỗi nhớ em đã nhiều lúc làm tôi thần người ra. Tôi không dám gọi cho em, vì lão Phương dặn tốt nhất để càng ít người biết càng tốt. Sim chính của tôi tôi cũng đã rút ra và thay bằng sim khác. Tôi chỉ sợ nếu em gọi, không kìm được lòng mình tôi lại nói ra thì phiền. Rút máy điện thoại tôi gọi về cho cậu Minh :
- Béo à.
- Vâng cậu ạ. Tình hình thế nào rồi cậu ?
- Chưa thế nào cả. Cậu cũng đang tìm cửa chạy chọt đây. Nhưng tao tìm được thằng xì đểu cho bọn công an bắt thằng Huy rồi.
- Thằng nào thế hả cậu ? cậu xử lý nó chưa ?
- Chưa, để lo xong xuôi cho thằng Huy về đã rồi sẽ xử lý. Mày vẫn ở trong SG chứ gì ? cứ nằm im trong đấy, để xong xuôi mọi thứ rồi hẵng về,nghe chưa ?
- Vâng cháu biết rồi, thế có gì cậu gọi cho cháu ngay nhé. Cháu cũng muốn về HN sớm để còn xem xét thi hết môn nữa mà.
- Uh được rồi,có gì là cậu sẽ điện cho mày ngay.
Tôi và nàng lại đi chơi, tối tôi và nàng ăn ở một quán ven đường, rồi lại lang thang tiếp. Buổi đi chơi kết thúc khi ba nàng bất chợt gọi về lúc hơn 9h tối.(Truyện từ Blog-Truyen.Com)
Tôi đưa nàng về nhà ngay vì nghĩ có chuyện gì, nhưng hóa ra không phải , mấy tối liền không ở nhà nên chú Hoàng muốn một buổi tối ở nhà nói chuyện với con gái, tôi cũng lên phòng luôn để 2 cha con thoải mái.
Lên phòng thì thấy lão Phương đang đứng ở ban công hút thuốc, tôi vào, hắng giọng cho hắn biết. Hắn quay ra, cầm điếu thuốc bảo :
- Vừa quên ko mua thuốc,chạy qua xem chú có điếu nào không ? thấy trên bàn nên anh đứng đây hút luôn
- Vâng, quan trọng gì đâu anh.
Tôi cũng lấy điếu thuốc ra đứng cạnh hắn. 2 anh em vừa đốt thuốc, vừa tâm sự với nhau về cuộc sống.
Mấy ngày hôm sau đó lão Phương hôm nào cũng mất hút từ sáng đến đêm, làm tôi suốt mấy ngày cứ đi chơi nàng suốt. Chúng tôi đi Suối Tiên, có hôm còn hứng chí đi miền Tây,về nhà bà con của nàng chơi. Nói chung thì mấy ngày đi với nàng rất vui, làm tôi dần quên đi cái hoàn cảnh mà mình đang phải chịu.
Một hôm tôi với nàng đang ăn sáng thì điện thoại, Long Vân gọi :
- Vâng anh.
- Thu xếp về Bắc đi, mọi chuyện ổn rồi
- Thằng Huy đã về chưa ?
- Nó về nhà rồi,ông già nó với bà già mày lo xong hết rồi.
- Thế đã xử thằng chó xì đểu chưa ?
- Chưa, nhưng chắc chỉ 1-2 hôm nữa thôi.
- Thế anh bảo với cậu Minh chờ em về đã nhé. Đm em muốn xem thằng đấy là thằng nào ?
- Uh, thế hôm nào mày về ?
- Để tối nay về em bàn với ông Phương với chú Phát đã. Chắc 1-2 ngày nữa là em về thôi.
- Ok ,có gì gọi anh ngay.
Cúp điện thoại, nàng quay sang tôi hỏi :
- Có chuyện gì không ?
- Tôi chuẩn bị về Bắc, ở nhà giải quyết xong việc rồi
- Vậy à ? thế hôm nào ông về ?- tôi thấy giọng nàng thoáng buồn.
- Chắc 1-2 ngày tới thôi. Sao mà mặt bí xị thế ?
- Ông về thì tôi lại suốt ngày lủi thủi một mình, còn cả tháng nữa mới đi học mà.
- Hay đợt này bà có ra Bắc chơi không ? chú Phát với chú Tài khả năng cũng đi đấy.
- Thiệt hả ? hay quá đi. Để tối tôi năn nỉ ba xem thế nào.
Tối hôm đó lão Phương cùng chú Phát về nhà ăn cơm. Tất cả quyết định là chiều ngày hôm sau sẽ bay ra Hà Nội, sau đó Long Vân sẽ đánh xe lên Nội Bài đón tất cả về nhà cậu tôi luôn. Lần này ra ngoài tôi và lão Phương sẽ 2 cha con chú Phát và chú Tài nữa.



Cả tối hôm đó và sáng hôm sau, tôi phát mệt với Ly khi nàng cứ liên tục hỏi tôi khí hậu ngoài đó như nào,rồi ở ngoài đó người ta chuộng mốt gì để mang quần áo theo. Sau một lúc đau đầu quá tôi bảo :
- Tốt nhất là bà mang theo 1-2 bộ thôi,sau đó ra ngoài đó mua thêm là hợp lý nhất.
- Trời hay quá, sao ông không nói từ đầu, làm tôi đỡ mệt chọn quần áo ?
Tôi cũng chợt nghĩ :” mk, sao mình không nghĩ ra từ đầu nhỉ ? “
Chiều hôm sau quay ra HN, Long Vân đã đánh xe lên tận sân bay đón chúng tôi. Sau đó thì lão Phương có việc nên bắt taxi về ,con tất cả lại lên ô tô đi về nhà cậu tôi luôn. Vè đến HN nhưng tôi vẫn không gọi cho em, vì tôi muốn giải quyết xong tất cả rồi mới gọi em. Tôi cũng nóng lòng muốn giải quyết vụ này sớm, vì tôi muốn biết thằng đã hại tôi chui nhủi cả tuần lễ là thằng nào.
Trên xe tôi hỏi Long Vân :
- Thằng xi đểu với công an là thằng nào anh ?
- Một thằng bạn thằng Huy bên HP. Thằng này được một thằng khác nó thuê. Thằng mà thuê đấy đợt trước có va chạm với anh Minh, nên nó bơm tiền cho thằng cu kia ton hót với bọn công an. Thằng cu kia thì cũng là thằng vớ vẩn, hơn nữa cũng chỉ là con tốt đen hám tiền, hôm nọ tao tát cho mấy cái rồi cho về rồi. Còn giải quyết lần này là giair quyết thằng kia cơ
- Nó có cứng lắm không ?
- Thật ra tao cũng không rõ lắm, thôi cứ về nhà rồi tính tiếp.
Nghe Long Vân nói thế, tôi lờ mờ đoán ra là thằng kia rất khó động vào. Tôi chợt nghĩ là rất có thể lần này 2 ông chú ở SG ra cũng tôi không phải chỉ vì lời mời của tôi, mà có thể là lời mời của chính cậu Minh để giải quyết vụ này. Tôi thở dài, vụ này chắc không được tham gia rồi. Thôi cứ về rồi tính tiếp. Trên xe, tôi thiếp đi vì mệt mỏi sau chuyên bay.


Về đến nhà thì cũng đã muộn, tôi ko đảo về nhà mà vào nhà cậu Minh luôn. Vụ ăn uống đêm hôm đó, tôi chỉ ăn qua loa rồi đứng dậy vì còn để cậu tôi và 2 ông chú kia nói chuyện người lớn. Tôi với thằng Huy nằm chém gió với nhau một lúc rồi cũng lăn ra ngủ.
Sáng hôm sau tôi dậy thì thấy cậu Minh đang chuẩn bị đi Hải Phòng. Tôi gọi Long Vân ra ngoài hỏi :
- Tình hình thế nào ?
- Hôm qua thì thấy anh Minh bảo tao là thằng kia cũng có cơ , hơn nữa thằng Huy nhà mình cũng chưa sao cả. Việc này thì dàn xếp thôi. 2 ông Phát Tài từ trong kia ra là cũng để dàn xếp gặp gỡ bên HP.
- À thế à, thế em cứ hí hửng về để giải quyết vụ này, ai ngờ ….
- Giải cái cứt, thôi tao đi đây, có gì tao gọi cho.
Long Vân đánh xe đưa cậu Minh tôi cùng với 2 ông chú đi HP. Tôi với thằng Huy ở nhà chẳng có việc gì làm đành lôi bàn cờ ra đánh vậy. Được mấy ván thì Ly cứ nằng nặc rủ đi chơi. Tôi đành bảo :
- Ở dưới này ban ngày làm gì có cái gì mà chơi ? Ra đường thì bụi mù ra ấy.
- Bụi cũng được, ra ngoài cho nó thoáng chứ ở nhà mai chán lắm.
Chẳng biết làm thế nào tôi đành đưa nàng đi uống café, rồi loanh quanh phố xá. Có một năm đi học mà bây giờ ra đường thanh niên nhìn mặt lạ vãi, trước đây 10 thằng phải biết 7-8 thằng, bây giờ được 5 thằng là nhiều. Chiều hôm đó tôi với thằng Huy rủ nàng đi ra biển tắm, nhà gần biển nên việc đi ra biển tắm với chúng tôi là rất bình thường,còn nàng thì có vẻ háo hức lắm, tí toét suốt cả đoạn đường đi.
Ra đến bãi tắm tôi hỏi nàng :
- Có biết bơi không ?
- Không
- Thế chờ tý tôi đi thuê cho cái áo phao.
Tôi chạy lên thuê phao, lúc vừa đi từ chỗ thuê phao ra thì thấy thằng Huy nó vẫy vẫy tôi. Nó đang đứng với một hội 4-5 thằng. Tôi đi lại gần, thì ra là mấy thằng học cùng lớp nó, mấy thằng nhanh mồm :
- Anh, anh mới về ạ, ngồi uống với bọn em cốc bia.
- Ừ mấy thằng cứ uống đi, anh đi với đứa bạn nữa- quay sang thằng Huy tôi hỏi- Cái Ly đâu ?
- Đang ở dưới biển nghịch cát, em bảo lên trên này nhưng bảo ngại, ngồi đợi anh xuống đấy.
- Thế cứ ngôi đây nhé. Anh đi xuống tý.
Tôi vừa dứt câu thì thấy nàng chạy ra phía tôi có vẻ hoảng hốt, mặt dáo dác nhìn quanh như đang tìm kiếm gì đó. Tôi đưa tay vẫy vẫy :
- Ly ơi ,đằng này !
Nhìn thấy tôi, nàng chạy như ma đuổi. Vừa chạy nàng vừa đưa tay che miệng, nàng đang khóc. Tôi vứt vội cái áo phao ra, chạy lại phía nàng. Nàng lao vào ôm chặt lấy tôi, miệng vẫn khóc rưng rức, tôi đẩy nàng ra :
- Sao ? có chuyện gì thế? Đứa nào nào gì bà ? nói nhanh lên xem nào ?
- Mấy thằng hức…. hức…. thằng……hức ……. Nó trêu tui.
Đm,lại mấy thằng chó thả de ở bãi tắm rồi.
- Bọn nó đâu, chỉ cho tôi xem nào.
- Thôi….. hức…..hức….. bỏ đi
- Thì cứ chỉ xem nào.
Nàng đưa tay chỉ về phía xa, nhìn ra tôi thấy mấy thằng cu đang ngồi uống bia, trên bàn đầy vỏ bia và mực nướng. Đúng lúc đấy thì Huy Minh cùng bọn bạn nó chạy đến :
- Có chuyện gì thế anh ?
- Đm mấy thằng chó kia trêu Ly.
Nhìn về phía tay tôi chỉ, Huy Minh bảo :
- A đm mấy thằng cu lớp 10 đây mà.
- Đm, nó có ở trên trời xuống tao cũng đập. Mày ở lại trông cái Ly, mày vừa dính phốt, đừng để lằng nhằng.
Tôi đi lại phía mấy thằng đó, theo sau là mấy thằng bạn lớp thằng Huy. Đến gần tôi còn nhận ra có 1 thằng cu nhà gần nhà tôi nữa, nhưng thời gian trước tôi phải ở nhờ nhà nàng,hơn nữa bố nàng còn đang giúp đỡ cậu Minh, nên tôi không để yên được.
Tôi vớ quả dừa ở một hàng ngay đó, bà chủ hàng chỉ kịp thốt lên : “ ơ..ơ”,thì tôi đã phi quả dừa vào giữa bàn của bọn kia. Xoảng …xoảng…, mấy chia bia bay tứ tung, đãi bát văng mỗi nơi một mảnh. Cả lũ kia bất ngờ nhảy hết ra sau rồi hét lên :
- Đm cái gì thế ?
- Thằng nào đấy ?
Quay sang nhìn thấy tôi, đằng sau lại thấy Huy Minh và mấy thằng cu lớp nó đang đứng, mấy thằng mềm đi trông thấy, thằng cu gần nhà tôi hỏi :
- Anh mới về ạ, có chuyện gì mà anh nóng thế ?
- Đm, thằng nào vừa trêu bạn tao ?- Vừa nói tôi vừa chỉ vào nàng ,lúc này đang đứng cạnh Huy Minh.
Mấy thằng cu lấm lét nhìn nhau, tôi lại gầm lên :
- Đm tao hỏi thằng nào, hay là tất cả chúng mày ?
- Anh ạ, bọn em không biết là bạn anh, nếu không cho vàng bọn em cũng chả dám.
- Tao đéo nói nhiều, nếu không có thằng nào nhận, tao coi như tất cả lũ chúng mày trêu.
Nói đến đây thì có một thăng cu bước ra:
- Dạ, là em ạ, nhưng em không biết đấy là ….. á….
Chưa dứt câu thì tôi đã cho nó một tát vào mồm, cũng may đây không phải là thằng cu gần nhà, đỡ phức tạp. Tôi đè thằng oắt xuống, đấm liên tiếp vào mặt nó. Thằng bé cũng không dám bật, chỉ lấy 2 tay che kín mặt, thành ra cũng ko bị gì nặng lắm. Hơn nữa tôi cũng muốn thể hiện vậy cho nàng biết, nếu có gì bảo bố nàng thì nó còn đỡ, chứ tôi cũng chẳng muốn đánh nó tý nào, nên cũng chỉ tay không đấm vào tay nó, chẳng ra sao cả. Lúc sau tôi ngồi dậy ngoắc cả lũ về, nàng bị dính phốt cũng chẳng muốn tắm táp gì nữa.
Về nhà thì thấy phái đoàn đi HP đã về. Gọi Long Vân ra hỏi thì thấy bảo là ổn thỏa cả.
Đêm hôm đó tôi bắt xe lên HN luôn, vào trường gọi cho mấy thằng hỏi lịch thi thì biết là đã thi 3 môn rồi, còn 2 môn nữa, đầu giò chiều thi một môn Triết. Đến lúc này tôi mới lắp sim chính sau khoảng gần 2 tuần rút ra. Việc đầu tiên là tôi gọi cho em :
- Anh à. Anh làm gì mà em gọi suốt không được thế ? anh đang ở đâu rồi ?
- UH, nghe anh nói này. Anh đang ở HN rồi, anh xong hết việc rồi, giờ anh phải chuẩn bị vào thi đã nhé. Nay em có bận gì không ?
- Chiều em cũng thi một môn, chắc tầm 4h thì xong.
- Thế thì hôm nay đi xe ôm đi học nhé, rồi 4h anh qua trường nhé.
- Vâng, chiều anh thi tốt nhé.
- Uh, em cũng vậy, yêu em nhiều.
Tôi chạy qua quán lão Phương lấy xe, rồi 2 anh em đi ăn với lại đi photo tài liệu thu nhỏ để vào thi. ĐM, coi rắn vkl. Hì hục mãi mới chép được gần 3 câu. Tôi nộp bài rồi lượn qua trường em luôn. Ngồi liên thiên ngắm gái một lúc thì thấy bên tai nhói lên :
- Á à, bắt quả tang ngắm gái nhé.
- Đâu , a…a, bỏ ra, đau anh. Hì, gặp gái đẹp không ngắm người ta bảo là hâm đấy.
- Gớm, chỉ thế là nhanh.
Em leo lên xe, tôi phóng đi ăn. Ăn uống xong xuôi em lại rủ tôi đi xem phim, tôi thì chẳng muốn xem tý nào, vì đang nóng lòng đi đóng phim hơn nhưng em cứ đòi nên tôi chiều. Vào rạp được 15 phút thì tôi ngủ mất ( không hiểu sao vào rạp xem phim chẳng lần nào tôi xem được hết ,toàn ngủ gật, đợt trước đi xem Tranfomer 3 cũng ngủ được). Gần hết phim thì tỉnh, phim thì chẳng hiểu gì, tôi làm trò đưa tay sang đũng quần em. Em quay sang nhìn tôi, tôi bơ đi,mặc kệ. Một lúc sau tôi thấy dường như hơi thở của em gấp gáp hơn, người hơi vặn vẹo. Hiểu ý tôi bảo em về luôn. Em cũng đồng ý. Thế là 2 đưa tót về, phi vào một cái nhà nghỉ ở ngay Thái Hà. Lúc vào đó cởi rat hi quần em đã ướt sũng nước, chúng tôi lao vào nhau như 2 con thú điên. Quả thật trước các cụ có câu :” tiểu biệt thắng tân hôn”, thật chẳng sai chút nào. Đêm hôm đó là một đêm cuống nhiệt nhất của tôi và em. Mãi cho đến tận bây giờ, đã có nhiều đêm làm tình, nhưng chưa một đêm nào làm tôi nhớ như đêm hôm đó. Em gào thét, quằn quại dưới từng cú thúc của tôi. Nước của em đêm hôm đó làm ướt sũng cả một khoảng giường, sau mấy lần truy hoan mãnh liệt, cả tôi và em đều mệt đến mức không thiết tha gì nữa. Em gối lên tay tôi,cả tôi và em chìm vào giấc ngủ ngon lành

Sáng hôm sau cả tôi lẫn em đều không bận gì, tôi đưa em về nhà, buổi trưa hôm đó tôi và em cùng nhau đi chợ nấu cơm. Em nấu cơm, còn tôi thì lăng xăng bên cạnh để phụ mấy thứ lặt vặt. Tôi có cảm tưởng như chúng tôi là một gia đình nhỏ vậy. Lúc đó tôi đã nghĩ, cứ như thế này mãi, chúng tôi sẽ tốt nghiệp ra trường, đi làm và lấy nhau, thế nhưng , đời mấy ai học được chữ ngờ.
Giữa bữa cơm em hỏi :
- Thế mấy hôm vừa rồi anh đi đâu thế ?
Tôi phần vì không muốn em lo lắng, hơn nữa sợ rằng nếu nói ra sự thật, em sẽ giận tôi vì trước đây tôi đã hứa với em bỏ hết những trò linh tinh để tập trung vào học rồi. Tôi bảo :
- À, mấy hôm vừa rồi nhà anh có việc gia đình gấp ở trong SG nên anh vào đấy mấy hôm.
- Thế à ? thế đã giải quyết xong chưa anh ?
- Cũng chưa xong hẳn, nhưng nhớ em quá nên anh bay ra luôn
- Hứ, chỉ giỏi mồm mép, thế quà SG đâu ?
- Anh mua nhiều quà lắm, nhưng trên máy bay có cô em xinh lắm nên anh tặng hết cô ấy rồi.
- Á à, nhớ đấy, đã thế không cho ăn nữa- vừa nói em vừa cầm bát cơm của tôi giằng lấy.
- Thôi cho anh xin miếng, đi, lần sau có gì ngon anh cho – Tôi giả vờ phụng phịu, giả giọng trẻ con.
Em phì cười rồi đưa tôi bát cơm, phù, thế là giải quyết xong. Nhẹ cả người.
Trưa hôm đó cơm nước xong tôi đưa em sang nhà bạn học nhóm, tôi cũng ở nhà học nốt môn cuối để thi, với lại cũng chạy lăng xăng xin tài liệu để thi lại mấy môn bỏ. Hồi đó trường tôi thi đi xong là thi lại luôn, tất cả hoàn thành trước hè.
Chiều đang ngồi học thì thấy điện thoại, Ly goi.
- Ồ la, à quên , à lô.
- Lô cái gì mà lô, mang tiếng được ông mời về nhà chơi mà được 1 hôm ông dẫn đi đánh nhau, rồi ông bỏ đi ngay trong đêm là thế nào ?
- He, bà thông cảm , tôi phải lên HN chuẩn bị thi hết môn. Hơn nữa phải đi chuyến đêm mới kịp giờ nên ko bảo bà được.
- Thế bây giờ ông định thế nào đây ? tôi toàn phải ở nhà 1 mình, buồn quá, tôi đang định mai về SG đây.
- Thế bà bảo bố cho lên HN rồi tôi dẫn đi chơi, vì chắc phải 1-2 tuần nữa tôi mới về được.
- Tôi lên cũng được, nhưng sợ ông lại bỏ tôi ở đó rồi đi đâu mất hút thì chết
- Yên tâm, cứ lên đây đi.
Gần 10h đêm hôm đó tôi đang ở trên quán thì lại thấy bà Ly gọi :
- Gì thế ? Bố có cho lên không ?
- Đang ở HN nè, ông đang ở đâu thế ?
- ĐÃ lên rồi á ? thế bà đang ở đâu tôi ra đón ?
- Thôi không cần, tôi đang đi ô tô nhà cậu ông, nhà ông ở đâu để tôi bảo lái xe đi vào luôn.
- À thế à, thế bảo lái xe đi vào XXX đi, rồi gọi tôi.
Lúc sau lại thấy nàng gọi :
- tôi đang đứng ở cái địa chỉ ông bảo này, nhưng là quán karaoke mà
- Ờ đứng rồi,chờ tý tôi xuống
Xuống thì thấy nàng đang đứng lơ ngơ trước cửa quán, tôi bảo :
- Ăn gì chưa ?đêm nay ngủ ở đâu ?
- Ăn giữa đường rồi, mà đã có chỗ ngủ đâu, ông bảo cứ lên ông lo mà. Mà ông làm gì ở đây vậy ?
- Tôi làm trông xe ca đêm ở đây. Vào uống nước đã
Tôi dẫn nàng vào quán rồi gọi cho nàng cốc nước cam:
- Cố uống hết đi nhé, một đêm trông xe cũng chỉ đủ 1 cốc thôi đấy.
Nàng phì cười :
- Ông là hay nói điêu lắm
Tôi gọi cho em, định bụng bảo cho nàng về ở nhờ 1 hôm nhưng điện mãi không thấy nghe máy. Đoán chắc em đã ngủ nên tôi bảo nàng :
- Hay tối nay cứ về tạm nhà tôi nhé, nhà vẫn còn phòng trống mà.
- Thế ông có ngại không ?
- Tôi sợ là sợ bà ngại chứ tôi ngại gì.
- Trời ơi tôi có gì mà ngại, có gì tôi bảo cậu Minh cho ông một trận ngay.
Mặc dù chỉ là câu nói đùa nhưng tôi nghĩ nếu tôi làm gì không phải với nàng, không khéo ông già nàng cho mấy thằng cắt cu tôi chứ chả chơi.(Truyện từ Blog-Truyen.Com)
Tôi đưa nàng về, dọn dẹp qua loa phòng ốc cho nàng rồi lại đi lên quán luôn. Hôm đó là cuối tuần nên quán khá đông khách, tôi ở trên quán đến mãi hơn 3h mới về. Về đến nhà thì thấy điện tắt tối om, chắc nàng đã đi ngủ. Tôi thay quần áo bẩn vất ra nhà đi tắm rồi cũng đi ngủ luôn.
Sáng hôm sau tôi đang lơ mơ thì thấy có bóng người đi vào phòng, rồi chui vào nhà tắm bật điện, quen với cuộc sống một thân một mình nên tôi bật ngay dậy, một lúc sau mới nghĩ ra là Ly. Tôi ở 1 mình nên nhà vệ sinh chỉ có bên phòng tôi, còn các phòng khác chẳng ai ở nên chưa sửa sang gì cả, nước toàn không có. Tôi bò dậy,ra ngoài ban công hút thuốc lá.
Vừa lúc hút xong điếu thuốc lá quay vào thì thấy em đang đi từ cầu thang tầng 1 lên ( phòng tôi ở tầng 2, tầng 1 là phòng khách và để xe máy, em cũng có chìa khóa nhà, bình thường em vẫn tự mở cửa vào nhà ). Thoáng thấy bóng em, tôi lơ ngơ không biết làm thế nào, đúng lúc đấy thì Ly từ trong phòng tắm bước ra, tay đang cầm khăn tắm lau khô tóc. Em lên, sững người lại. 3 người, 6 con mắt nhìn nhau, tôi thì đang cởi trần, Ly thì đang nghiêng đầu, cầm khăn lau tóc. Em bỗng bật khóc, quăng đống túi đang xách trên tay vào người tôi rồi chạy xuống tầng 1. Tôi lơ ngơ mất một lúc, rồi vội chạy theo em, miệng liên túc gào lên :
- Hằng ,Hằng, đứng lại nghe anh nói đã , Hằng, không phải như em nghĩ đâu.
Lúc tôi xuống đến tầng 1 thì em đã chạy ra đến ngoài đường, chạy vội ra ngoài thì tôi chỉ kịp thấy em leo chiếc taxi. Tôi vừa chạy đến gần thì chiếc taxi cũng nổ máy chạy luôn.
Tôi quay vội vào nhà, rút điện thoại gọi cho em, từng hồi chuông dài đến não nề nhưng em kiên quyết ko bắt máy. Ly đi xuống thấy vậy hỏi :
- Ai đấy ?
- Người yêu tôi.
Nàng thở dài, cũng chẳng biết làm sao, tình ngay lí gian mà. Bất chợt nàng bảo :
- Bây giờ bạn ấy đang mất bình tĩnh, noi chuyện cũng không giải quyết gì, tốt nhất để bao giờ bạn ấy bình tĩnh lại thì gọi.
Tôi thấy cũng phải, uể oải lên nhà đánh răng rửa mặt. Bữa cơm trưa hôm đấy, tôi chẳng thể nào nuốt nổi, trong đầu chỉ nghĩ hết cách này cách khác để em hiểu cho. Tôi thiếp đi lúc nào chẳng biết.
Bống nhiên tôi giật mình vì tiếng chuông điện thoại, bỏ ra thì thấy một số máy bàn ở nhà gọi, nhưng số máy này là số lạ tôi không biết.
- A lô
- Béo à ?
- Vâng ai đấy ạ ?
- Cô là cô Lan mẹ Hằng đây.
Tôi hơi giật mình, chẳng nhẽ em đã nói với mẹ
- Vâng cô ạ
- Cháu có nói chuyện được không ?
- Được ạ, cháu đang ở nhà thôi, cô cứ nói đi ạ.
- Uh, thế này nhé, cô nói luôn cho đỡ phải vòng vo, cô mong cháu buông tha cho cái Hằng nhà cô.
- Ơ cô ơi, sự việc sáng nay không phải như thế đâu cô, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi ạ.
- Cô không muốn tranh luận với cháu hiểu nhần hay hiểu đúng gì cả. Mà cứ cho sáng nya là hiểu nhầm thì những gì cháu làm suốt thòi gian vừa rồi gia đình cô cũng không thể chấp nhận được.
- Sao ạ? Cháu làm gì ạ ?
- Làm gì thì chính cháu phải rõ hơn cô chứ. Thế cháu nhé, cô đang ở trường không tiện nói nhiều, mong chau giúp đỡ gia đình cô mà cắt đứt quan hệ với Hằng nhé.
Tiếng cúp máy khô khốc làm tôi càng hoang mang hơn nữa. Quá bất ngờ, tôi chẳng biết phải làm sao. Châm vội điếu thuốc để lấy lại bình tĩnh, tôi gọi ngay cho thằng cứt.
- Gì cu ?
- Mấy hôm vừa rồi mày có biết ở dưới nhà có thông tin gì về tao không ?
- Có, nghe nói mày sắp lấy vợ ?
- Đm không phải lúc đùa đâu, gọi ngay về dưới nhà hỏi hộ tao nhanh lên. – Tôi quát ầm lên trong điện thoại.
- Được rồi, chờ tý.
Châm thuốc liên tục, hết đứng lại ngôi, tôi thật sự hoang mang quá đỗi. Mọi thứ đột nhiên thay đổi chóng mặt làm tôi không biết lần từ đâu, trốn tránh thế nào. Điện thoại reo, tôi vồ ngay lấy.
- Đây rồi, thế nào, hỏi được chưa ?
- Uh, tao vừa hỏi ông Hiếu. Căng đấy. Dưới đấy đang đòn cái vụ thằng Huy bị tóm đấy có liên quan đến mày, bảo là mày phải trốn ra nước ngoài nửa tháng. Hơn nữa dưới này còn đang đồn mày lên đây không học hành gì cả, chuyên làm ăn phi pháp, buôn lậu, ma túy với đâm chém nhau. Này, còn đấy ko ?
- Đây rồi, tao hiểu rồi, thế nhé, tao gọi lại sau.
Lúc đấy tự nhiên tôi lại bình tĩnh lạ thường, tôi bật cười, nụ cười mà có lẽ do không khóc được nên tôi đành cười vậy. Thế là hết.


Khoảng hơn 1 tuần sau, em có hẹn gặp tôi. Tôi đã rất hi vọng vào buổi gặp đó, hi vọng rằng biết đâu em hiểu ra, hiểu rằng tôi không phải như những lời đồn đại ác ý ở dưới nhà, biết đâu em sẽ nghe tôi giải thích, biết đâu tôi và em sẽ quay lại với nhau. Tôi đã hi vọng nhiều như thế, vì có ai đánh thuế ước mơ, tuy vậy, từ tận trong đáy lòng, tôi hiểu rằng buổi gặp gỡ này có lẽ là buổi gặp cuối cùng của cả tôi và em. Tôi biết rằng buổi gặp hôm đó chỉ là buổi gặp để em muốn mọi việc rõ ràng mà thôi.
Chúng tôi gặp nhau ở một quán nước nhỏ ở đường ven hồ tây, nơi mà trước đây chúng tôi vẫn thường ngồi tâm sự với nhau. Chọn 2 chiếc ghế ngồi quay ra hồ, có lẽ cả tôi và em đều sợ phải đối mặt với nhau. Sự im lặng kéo dài thật lâu, ai cũng ngại phải mở lời trước. Tôi châm một điếu thuốc, rít thật sâu, nhà khói, tôi mở lời :
- Em đã thi xong chưa ?
- EM thi xong rồi, anh thi xong chưa ?
- Thi đi xong rồi, nhưng còn đang chờ thi lại mấy môn hôm trước anh bỏ thi nữa.
- Vậy à ?
- Uh
Lại một sự im lặng căng thằng, đằng nào cũng vậy, tôi bảo :
- Thế hôm nay gọi anh ra đây có chuyện gì thế ?
- ừm…. Em muốn nói là …là…., chúng mình chia tay nhau đi.
Những lời đó của em như một nhát dao sắc lẹm đâm thẳng vào tim tôi. Tôi quay sang, đúng lúc em cũng quay sang nhìn tôi, nhìn thẳng vào mắt em, tôi hỏi :
- Em có thể cho anh một cơ hội giải thích được không ? Anh không phải như lời mọi người vẫn nói đâu, anh…
- Em không muốn nghe gì cả- em ngắt lời tôi- từ giờ anh và em chỉ coi nhau như những người bạn bình thường thôi.
Nói xong em chạy vội ra xe, tôi cũng chẳng buồn giữ em lại, tôi hiểu rằng em đã suy nghĩ rất kĩ trước khi đưa ra quyết định này. Mọi lời nói của tôi bây giờ là vô nghĩa, tôi bật cười, chẳng biết trách ai cả. Ngồi chán chê ở đó, tôi bỏ về quán, gọi ông Phương với thằng cứt đi uống rượu. Tôi là thằng uống rượu rất kém, từ xưa đến bây giờ vẫn vậy, nhưng trận rượu hôm đó khi mà cả lão Phương và thằng cứt gục xuống bàn, tôi vẫn còn ngồi một mình và uống thêm vài chén nữa, sau cùng, tôi cũng không biết gì nữa.
Khi tôi tỉnh dậy vào sáng hôm sau thì đã thấy mình đang ngủ ở quán, đầu đau như búa bổ. Tôi uể oải dậy, đi xuống tầng 1. Con bé lễ tân thấy tôi liền bảo :
- Hôm qua mấy anh uống gì mà kinh thế ? may có thằng cu An ( thằng cu làm ở quán) nó đi qua nhìn thấy mới gọi mấy anh em đưa về ( bọn tôi uống ở quán rượu gần quán karaoke)
- Uh, có thấy ví với điện thoại của anh đâu không ?
- Đây anh này, hôm qua bọn nó khiêng anh về rồi đưa em cất đi đây.
Tôi lấy điên thoại bỏ ra thì thấy 1 tin nhắn, mở ra thì là tin của em : “Anh à, em biết là anh rất buồn nhưng thực sự em cũng không vui sướng gì khi phải nói ra lời chia tay như vậy. Chúng mình không hợp nhau, em yêu anh, nhưng áp lực từ gia đình em đã không cho em có sự lựa chọn khác. Thoài gia tới anh hãy quên em đi, em cũng sẽ tập để quên anh. Có lẽ rất khó nhưng chúng mình cùng cố lên anh nhé. Anh cố gắn thi mấy môn còn lại tốt nhé, làm ăn gì thì làm nhưng anh cố gắng thức khuya ít thôi, hại người lắm. Mà anh cũng đừng hút thuốc lá nữa, nếu không bỏ hẳn được thì cũng cố hút ít thôi anh nhé, bây giờ thì em cũng chẳng thể cấm anh hút như ngày trước được nữa. Hạnh phúc anh nhé. Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho em.”


Chuyện tình của tôi và em kết thúc như thế, cũng phải mất một thời gian khá dài tôi mới có thể lấy lại cân bằng được. Thời gian đó tôi lao đầu vào công việc trên quán karaoke, lão Phương bay giờ gần như đã trao toàn bộ quyền quản lý cho tôi. Chỉ thỉnh thoảng đảo qua kiểm tra hay có vụ gì lớn thì tôi gọi xin ý kiến thôi, còn gần như tôi toàn quyền xử lý mọi việc ở quán.
Cũng may cho tôi là sau ngày chia tay em, tôi có một công việc để mà lao đầu vào làm, nó làm cho tôi ít có thời gian nghĩ linh tinh. Nỗi nhớ em da diết, tôi dồn hết sức lực vào công việc. Tuy vậy, vẫn có những đêm tôi ngồi ngắm ảnh của em mà lòng đau vô hạn, những con đường, những quán hàng mà ngày xưa em và tôi hay ngồi, mỗi lần đi qua là cảm xúc lại ùa về. Nhiều lúc tôi tự hỏi, giờ này em đang làm gì, liệu em có nhớ đến tôi ? Tôi viết hàng chục tin nhắn, để rồi lưu tất cả trong điện thoại, không một lần gửi đi. Tôi sợ rằng biết đâu em đang hạnh phúc, dòng tin nhắn của tôi có thể làm em vương chút buồn. Tôi sợ rằng tôi nhắn đi, tôi sẽ lại hi vọng, để rồi khi em không trả lời, có lẽ tôi còn buồn chán hơn nữa.Có lần vì quá nhớ em, tôi mua một chiếc sim điện thoại, rồi giả vờ nhắn tin làm quen, nhắn quá nhắn lại được 2-3 hôm, tôi vứt cái sim ấy đi. Vì thực sự làm thế chỉ làm nỗi nhớ em trong tôi thêm cồn cào mà thôi.Tôi thường vẫn hỏi han tình hình của em qua những đứa bạn phổ thông, tôi được biết tình hình em vẫn tốt. Em học hành ngon lành, kì trước còn được học bổng, nghe vậy tôi cũng thấy vui hơn hẳn.
Mọi thứ cứ thế trôi đi như vậy, vào năm học thứ 2, tôi ban ngày đi học, tối lại lên quán. Việc học của tôi không tốt, nhưng cũng không đến nỗi bi đát quá. Thường vào những hôm quán ít khách, tôi cũng hay chạy qua chỗ bạn bè cấp 3 chơi, vì thực ra ở lớp đại học, tôi chỉ chơi với vài thằng vậy.
6 tháng kể từ ngày chia tay em, tôi cũng chưa hề có ý định tìm một tình yêu mới. Việc đi làm giúp tôi có khá nhiều mối quan hệ, cũng quen nhiều bạn gái, hơn nữa cấp 3 nhóm chúng tôi chơi cũng có nhiều con gái, chúng nó cũng hay giới thiệu này khác, nhưng tôi cũng không thiết tha với chuyện ấy lắm, phần vì tôi không thích giới thiệu, tôi thích cái gì đó tự nhiên, phần vì mỗi lần có ý định với một ai đó, tôi lại nghĩ đến chuyện của tôi và em, nên tôi cũng nản.
Một hôm đầu tuần, không có khách, buồn buồn tôi xách xe chạy qua chỗ cái Yến chơi. Hồi đó Yến nó học kinh tế,ở kí túc xá nhà 11, cái nhà mà mỗi lần vào là phải trình chứng minh thư, tuy nhiên ông bảo vệ ở đó rất ảo, có thằng vào chẳng phải trình báo gì, trong khi tôi lần nào vào đó cũng bị gọi lại hỏi cmt, mà rõ ràng cái mặt mình lúc nào thể hiện rõ sự ngoan hiền.
Vào ktx, 2 đứa lững thững đi bộ ra canteen 30-4 ngồi uống nước, chuyện liên thiên một lúc, bất chợt Yên hỏi tôi :
- Lâu rồi mày có liên lạc gì với Hằng không ?
- Không, từ dạo đấy đến giờ có liên lạc gì đâu, sao thế ?
- À ko, hỏi vậy thôi
- Bố con điên.
- Thằng chó, mày bỏ ngay cái kiểu ấy đi nhé.
Im lặng một lúc, bất chợt con bạn thân của tôi nhẹ giọng :
- Hằng nó có người yêu mới rồi đấy.
Tôi hơi sững người lại, cuối cùng thì nó cũng đến. Tôi không buồn, nhưng có một cảm giác thật lạ. Nó giống như bạn làm bài thi,bạn bỏ giấy trắng,bạn biết chắc là bạn sẽ trượt,nhưng khi trả bài, nhìn thấy rõ ràng kết quả đó,bạn vẫn có một cảm giác không thoải mái. Đó là cảm giác của tôi lúc đó. Tôi lại cười,châm một điếu thuốc mới. Cả tôi và Yên đều im lặng một lúc lâu. Mãi sau tôi mới bảo :
- Muộn rồi, về đi.
- Uh, về đi.
Tôi thanh toán tiền rồi quay ra chỗ lấy xe
- Này béo- Yến gọi giật giọng
- Gì ?
- Đừng có làm gì mất kiểm soát đấy nhé
- Tao biết rồi. Biến đi
- Ờ, mày cũng biến đi.
Tôi phi xe về quán, bật cười với lời căn dặn của cái Yến. Trước đây khi nghĩ đến ngày này, tôi nghĩ tôi phải buồn lắm. Nhưng chính tôi cũng thực sự bất ngờ,khi mà tôi đón nhận việc này một cách bình thản, không thể phủ nhận là tôi cũng buồn, nhưng mọi thứ cũng không quá ghê gớm như tôi tưởng.
Qua mấy đứa bạn, tôi được biết là anh chàng kia hơn tôi 2 tuổi, là sinh viên Bách Khoa,người HP, theo lời mấy đứa bạn tôi thì anh chàng này khá được,tử tế. Tôi cũng thấy mừng cho em.
Khoảng hơn 1 tháng sau đó, trong một dịp café với mấy đứa bạn, tôi được biết trường em tổ chức thi nữ sinh thanh lịch, em cũng tham gia và đã lọt vào đêm chung kết. Cả lũ nhao nhao hẹn nhau đi cổ vũ. Khi tất cả quay sang tôi, tôi bối rối đứng lên:
- Tao về trước, hôm đó tao bận rồi, đứa nào mua hộ tao bó hoa là được.

Tôi không muốn bạn bè nhìn thấy sự bối rồi trong mắt tôi, tôi muốn đi, muốn nhìn thấy và cổ vũ cho em, nhưng việc em đã có bạn trai đã ngăn cản tôi, tôi sợ rằng khi đến đó, tôi phải chứng kiến niềm vui của em và người đó.
Buổi tối hôm em thi, tôi đã băn khoăn rất lâu việc có đi hay không, cuối cùng thì tôi thấy tôi đang ngồi uống nước chè trước cổng trường em. Đến giờ bắt đầu, tôi kéo cái mũ lưỡi trai sụp xuống, đi vào trong hội trường, tôi tìm cho mình một góc khuất đứng xem.
Rồi cũng đến lượt em biểu diễn, em bước ra, duyên dáng trong tà áo dài. Nửa năm nay tôi mới lại nhìn thấy em, thấy nụ cười của em. Em đẹp quá. Phần biểu diễn của em hôm đó được vỗ tay khá nhiệt liệt. Cuối buổi trình diễn, em được giải 3. Bạn bè kéo nhau lên chụp ảnh cùng em. Bọn bạn tôi, rồi mấy đứa bạn em ở lớp đại học, tôi cũng nhớ mặt 2-3 đứa, rồi… một anh chàng mà lần đầu tiên tôi nhìn thấy. EM và anh ta chụp đôi, em bám tay, khẽ tựa vào vai anh ta. Tôi hiểu đó là bạn trai mới của em. Theo phản xạ, tôi móc tay vào túi, rút điếu thuốc ra châm lửa. Nhả được 1-2 khói thì một cậu thanh niên tình nguyện lại gần phía tôi :
- Anh làm ơn tắt thuốc hoặc ra ngoài hút giúp em với ạ.
- À vâng, anh cho em xin lỗi.
Vừa nói tôi vừa đưa điếu thuốc xuống định dập đi, trong lúc đưa xuống chẳng may quẹt vào tay một con bé đang đi ra cửa ( lúc đó đã trình diễn xong nên địa đa số mọi người đang ra cửa đi về). Thế là nó gào lên :
- A….a
- Ôi xin lỗi chị, em chẳng may, chị có sao không ạ ?
Tiếng kêu của con bé đó đã làm thu hút sự chú ý của mọi người. Tôi ngẩng lên, em cũng đang nhìn về phía tôi. Ánh mắt em hơi sửng sốt, tôi hiểu là em đã nhận ra tôi. Từ trên khán đài em nhảy xuống, rồi đi về phía khan giả, tôi vôi vàng quay người đi ra khỏi phòng. Tôi đi như chạy ra khỏi hành lang, em cố chạy phía sau tôi, miệng không ngớt gọi :
- Anh, chờ em đã, anh dừng lại em bảo, anh ….
Tôi đi thật nhanh ra cổng trường, nhảy lên chiếc taxi ngay đấy, bảo đi luôn. Chiếc xe đi được 1 đoạn, tôi quay lại thì thấy em đang đứng nhìn theo tôi, tay bịt chặt miệng, em đang khóc. Ngay bên cạnh là anh chàng người yêu mới của em.
Em à, anh xin lỗi vì đã không thể đứng lại, anh sợ cái cảm giác phải đối mặt với em, anh sẽ chẳng biết nói gì, để rồi cuối cùng lại gây khó xử cho cả hai. Biết đâu chỉ vì anh m,à em và người ta lại giận nhau. Chào em, hạnh phúc em nhé !!!


Từ buổi hôm đó, tôi coi như chuyện tôi và em chính thức chấm dứt. Tôi lại lao đầu vào công việc, mặc dù trong thâm tâm, tôi biết tôi yêu em nhiều lắm.
Những buổi café hay họp lớp cấp 3, em gần như không bao giờ xuất hiện. Có lẽ em cũng muốn quên hẳn tôi sau buổi tối hôm đó.
Mọi thứ cứ như thế cho đến cuối kì 1 năm thứ 2. Thời gian này tôi bận kinh khủng, gần như ăn ngủ trên quán luôn. Noel, rồi liên hoan tất niên, dân tình đi hát hò nhiều. Nhiều khi thiếu người, chính tôi cũng phải trực tiếp làm.
Một chiều đang ở quán thì lão Phương gọi :
- Vâng anh.
- Mày xem tầng 4 -5 còn phòng nào không ?
- Tầng 4 còn 1 phòng, tầng 5 chưa có
- Thế thu xếp tầng 5 nhé, 2 chục người.
- Khách nào thế ? quan trọng ko ?
- Quan trọng, mày hôm nay phục vụ phòng đó đi, đừng để sai sót gì
- Ok, thế có hàng họ gì ko ?
- Cứ chuẩn bị trước đi, tao cũng đéo biết
- Khách quan trọng mà anh lại đéo biết là thế nào ?
- Sinh nhật một thằng em của thằng cha làm ăn với tao, nó nhờ ông ấy đặt hộ, tao biết thế nào.
- Uh thế giá cả thế nào ?
- Cứ như bình thường
- Ok
Ngày đó ở quán phòng VIP lúc nào cũng có 2 thằng chuyên túc trực ở cửa, khách yêu cầu gì là bộ đàm gọi xuống dưới, lão Phương bảo tôi phục vụ tức là đứng ở cửa, xem xét tình hình tránh sai sót. Hơn nữa ở phòng VIP khách hay yêu cầu gái và thuốc. Mấy bố cứ cắn xong là lắm trò lăm, không xử lý khéo là rất phức tạp, hơn nữa đây lại là chỗ làm ăn nê lão Phương mới bảo tôi trực tiếp trực cửa.
Gần 8h, đang ngôi quầy bar nói phét với mấy thằng phục vụ thì bộ đàm của thằng trông xe gọi vào “ Khách phòng VIP đến”
Tôi quay sang bảo con bé lễ tân :
- Tý có việc gì gọi di động cho anh nhé, anh hôm nay trực tầng 5, khách của anh Phương
Dặn xong tôi chạy ra cửa quán thì đoàn khách cũng vào đến nơi. Trông toàn một đội công tử tiểu thư, có gái đi cùng thế này chắc không gọi gái nữa rồi, đỡ mệt. Tôi cúi gập người :
- Xin chào các anh chị ạ. Anh chị đi theo em ạ.
Khi tôi ngẩng lên, đập vào mắt tôi là một hình ảnh mà tôi ngỡ là mơ. EM. Em đang khoác vai người yêu, đi thẳng vào trong cửa quán. Nhìn thấy tôi, em khẽ sững người. Tôi rất nhanh quay đi,coi như chưa nhìn thấy, nhanh chóng bước về phía thang máy,đúng là oan gia. Để khách lên hết thang máy, tôi quay ra lễ tân lấy hộp quà và bó hoa quay lên phòng. Để phòng ốc xong xuôi hết, khách bắt đầu bật bia và thắp nến sinh nhật, tôi đàm xuống phong kĩ thuật:
- Bật cho anh bài Happy birthday đi.
Nhạc bật lên, tôi bước vào phòng, mang theo bó hoa và họp quà :
- Xin lỗi anh chị ạ, được biết hôm nay là sinh nhật anh Trung, quán em có bó hoa và món quà nhỏ tặng anh ạ.
Ông Trung đó bước ra, nhận hoa và quà, miệng cám ơn rối rít. “cám ơn mẹ gì, tý đằng nào chả tính vào tiền hát”. Việc tặng cho khách thế này giúp tôi nhiều việc, vừa nâng uy tín cho quán, vừa giúp tôi biết được em bạn ông Phương, nếu có va chạm gì còn tránh cái thằng đó ra.
Bia được rót tới tấp, tôi cũng nâng cốc bia nên uống cạn,tôi thấy em cũng nâng cốc nhưng chỉ nhấp môi, xong đâu đấy tôi bảo :
- Thôi anh chị cứ tự nhiên ạ, có gì cứ gọi em ở ngay phía ngoài ạ.
Khi quay ra tôi nhìn em, dường như em có ý định gọi tôi, nhưng lại thôi.
Hát được khoảng hơn 1 tiếng thì cửa phong bật mở. Theo phản xạ tôi đứng nghiêm chỉnh lại, là em. Chúng tôi nhìn nhau một lúc, em mở lời trước :
- Vậy là anh vẫn làm ở đây từ hồi đó đến giờ à ?
- Uh, ….em quen chủ bữa tiệc này hả ?
- Không, chủ bữa này là bạn của bạn em. Em đi cùng thôi.
Tôi hiểu chủ bữa này là bạn người yêu em. Tôi châm điếu thuốc :
- Anh vẫn hút thuốc hả ?
- Uh, muốn bỏ mà khó quá.
Lại im lặng, bất chọt em hỏi tôi :
- Hôm em thi chung kết nữ sinh thanh lịch, có phải anh đã đến, sao hôm đó nhìn thấy em anh lại bỏ chạy? Anh không muốn gặp em à ?
- Không, anh có đến đâu. Chắc người giống người thôi.
Em nhìn tôi với anh mắt đầy trách móc, những câu trả lời của tôi rất nhát gừng, thể hiện tôi ko hề muốn nói chuyện. Nói làm sao, khi chính em là người chủ động nói lời chia tay. Đúng lúc đó cửa phòng lại bật mở, người yêu em bước ra, nhìn thấy em, hắn bảo :
- Ô, em đi đâu lâu thế ?- quay sang tôi,hắn hỏi- người quen em à ?
- Dạ không anh, em định hỏi mượn chị điện thoại gọi thôi, máy em vừa hết tiền. – tôi nhanh mồm bảo
- Thế à ? thế đã gọi chưa ? không lấy máy anh mà gọi.
Vừa nói hắn vừa đưa điện thoại cho tôi. Tôi bảo :
- Dạ em vừa gọi rồi. Cám ơn anh chị.Anh ga lăng vậy thà nào có bạn gái xinh quá.
Ai cũng thích được khen, nghe tôi nói, hắn cười tít mắt, quay sang nói với em.
- Thôi mình vào đi.
Hắn kéo em vào, nhìn em khuất dần sau cành cửa khép, tôi bật cười, cay đắng cho chuyện tình của chính mình. Chán nản, tôi gọi thằng cu em lên trông hộ, tôi xuống vào nhà vệ sinh rửa mặt. Quay lên thì tôi bảo nó ở đấy luôn, có người nói chuyện đỡ buồn.



Được một lúc thì tôi thấy mấy ông trong phòng bật nhạc sàn, sau đó lên nhảy nhót loạn lên. À, có tý men vào đây, kiểu này tôi gặp nhiều rồi. Đúng lúc đó thì có một thằng nhảy cả lên bàn kính mà nhảy nhót, vl. Tôi chưa kịp nói gì thì thằng cu em đã bật cửa vào :
- Anh ơi làm ơn xuống giúp em cái ạ.
Vừa dứt câu thì thằng chó đang nhảy lên bàn phi thẳng chai bia vào đầu thằng cu em, XOẢNG, thằng bé né được , chai bia phi thẳng vào màn hình tivi vỡ tan. ĐM, to chuyện rồi, thằng cu em dại quá, nó làm gì mặc bà nó, sao thì bắt đền,vào làm đéo gì. Tôi đàm xuống dưới : “ gọi mấy thằng lên tầng 5 ngay”.
Tôi bật cửa vào, kéo thằng em ra sau, bọn kia cũng lao vào giữ thằng cho kia. Thằng chó chửi loạn lên, đòi gặp chủ quán. Tôi nói :
- Em là quản lý ở đây, thằng em em nó không biết việc, anh bỏ quá cho.
Thằng này chắc lúc đầu thấy em phục vụ ,sau lại nhận là quản lý. Nó tức tối hét lên:
- A đm giờ mày lại còn lừa tao à, quản lý đéo gì cái loại mày.
Nó còn chửi nhiều, nhưng tôi cố nhịn. Mấy thằng em lúc này cũng chạy lên, thằng cu vừa nãy đứng cùng tôi ra điện cho lão Phương. Thằng chó kia thấy thế hét lên :
- A đm mày còn dám gọi bọn lên à? Xem mày có dám làm gì bố mày không ?
Vừa nói nó vừa vơ chai bia đập mấy cái đèn nháy, đm, gặp thằng dở hơi rồi. Cũng may là đéo phải thằng chủ bữa này. Tôi nhảy lên, cầm cốc nước sinh tố để trên bàn hất thẳng vào mặt nó, nó tối mặt tối mũi ngã xuống ghế, tôi vơi chai bia đập vào tường cho vỡ ra rồi gí vào mặt nó:
- ĐM, mày chửi tao thế nào cũng được, còn mày muốn phá quán này hả, để bố mày xin mày tý tiết.
Thằng bé lúc này nghe vẻ tỉnh rượu, mặt cắt không còn hạt máu, mồm ú a ú ớ. Thực sự tôi cũng ko dám đâm nó, vì một là ảnh hưởng đến quán, đến lão Phương, hai là cũng đéo biết thằng này thế nào cả. Mấy thằng em đến đó hiểu ý,lao vào kéo tôi ra, miệng thằng nào cũng hét lên :
- Thôi anh,chấp gì thằng say, bình tĩnh đi anh.
Tôi lúc đó mừng vãi, nhưng vẫn cố vùng vằng :
- Đm chúng mày cứ bỏ ra, xem nó dám làm gì.
Đúng lúc đó thì một giọng quen thuộc vang lên :
- Thôi dừng lại béo.
Quay ra thì thấy lão Phương, may vkl. Hắn hất hàm :
- Mày đi xuống dưới đi, để anh dàn xếp.
Tôi quay lại nhìn , rồi đi xuống. Lúc quay đi tôi còn thấy rõ em đang nhìn tôi, một ánh buồn đến ghê người.


Buổi tối hôm đó là lần gặp duy nhất giữa tôi và em kể từ ngày chia tay cho đến hơn 3 năm sau. Trong 3 năm đó, tôi tiếp tục làm ở quán lão Phương, còn việc tuyệt nhiên ko có liên lác gì với em cả. Tôi cũng ít khi hỏi bạn bè về em, tôi muốn cái gì qua rồi thì để nó đi qua, níu kéo cũng không giải quyết vấn đề gì cả. Thời gian đầu, đôi lúc nhìn thấy những đôi yêu nhau đưa nhau đến quán,nhất là những ngày lễ tết, tôi cũng thấy chạnh lòng. Nghĩ đến hoàn cảnh của mình, lại thấy buồn đến nao lòng.Nhưng rồi dần dần nỗi nhớ em cũng nguôi ngoai, chủ yếu là vì tôi cũng khá bận, việc ở quán, rồi việc ở trường làm tôi lúc nào cũng xoay như chong chóng, cũng chẳng có thời gian mà nghĩ ngợi linh tinh.
Tôi cũng quen khá nhiều bạn gái, cũng có vài người có cảm tình khá tốt với tôi, nhưng sau cùng cũng chẳng đâu vào đâu. Phần vì tôi bận, chỉ rỗi được thứ 2 thứ 3 đầu tuần, còn cuối tuần thì bận thôi rồi. Hơn nữa những ngày như 14-2 hay 8-3 lại là những ngày tôi bận hơn cả. Có người lúc đầu bảo là muốn đến với tôi, chấp nhận và thông cảm hết, nhưng sau cũng chẳng ra sao. Vì nói thật ít bạn gái chịu được cái cảnh cứ ngày lễ với cuối tuần là bạn trai mất hút, nhìn cảnh ngoài đường người ta đua nhau đi chơi, thông cảm mấy cũng khó. Hơn nữa mối tình đầu đã làm tôi như con chim trúng tên một lần sợ cành cây cong, trong tình cảm tôi mặc kệ mọi thứ, như con sứa sóng đưa đến đâu thì đi đến đấy. Thế nên mãi đến đầu năm thứ 3 đại học tôi cũng chưa yêu ai.
Một hôm tôi đang ngồi chơi ở quán thì có tin nhắn : “ Em chào anh, anh có phải anh béo không ? em rất muốn làm quen với anh có được ko ạ ?”
Dis, tôi ko trả lời, cất lại điện thoại vào túi. Ko phải tôi kiêu căng chảnh chó gì đâu, cơ bản là mấy em mà chủ động đi làm quen đa phần là Lascotte, hơn nữa tôi nghi là mấy đứa bạn tôi nó bày trò. Được khoảng 15 phút thì lại thấy rung ầm lên, mở ra thì là cái số vừa nt goi, tôi bốc máy :
- A lô.
Tút….tút….tút. Dis, nháy máy để mình đọc tn đây mà.
Được khoảng 10 phút thì lại thấy số đó gọi đến
- A lô
- Sao mà anh kiêu thế ? – một giọng con gái cất lên làm tôi khá bất ngờ
- À, tưởng ai, hóa ra là bà, sao tự nhiên rồng lại gọi cho tôm thế ?
- Ơ, đã nhận ra tôi rồi à ?
- Tôi có quen đứa con gái nào ở trong Nam đâu mà chẳng nhận ra.
- Hi, ông đang ở đâu thế ?
- Đang ở trên quán, sao, gọi chơi hay có việc gì ?
- Tôi nhớ ông tôi gọi ko được à ?
- Thôi khỏi bà chằn, bà nhớ tôi thà nào mấy hôm nay đau đầu quá. Đang định mai đi chụp cắt lớp.
- Eo, lâu lâu ko gặp ông vẫn điêu như xưa. Gọi ông đợt này có việc nhờ ông đây.
- Nói đi.
- Nhà tôi chuẩn bị về HP, ko ở SG nữa. Tôi cũng chuyển về HN học KTQD, thủ tục lo xong hết rồi, chắc 1-2 tuần nữa là tôi ra, ông thu xếp tìm cho tôi cái nhà trọ đẹp đẹp, để tôi ở còn đi học.
- Thật hả ? bà nói đùa hay thật vậy ?
- Thật mà, ông lo tìm đi nhé, hôm nào tôi ra mà chưa có chỗ ở là chết với tôi.
- Rồi yên tâm, thế nhé, có gì tôi sẽ gọi lại ngay.
- Rồi ok.
Cúp máy xuống, tự nhiên tôi nhớ lại những kỉ niệm với cô tiểu thư SG, miệng tủm tỉm cười. Đột nhiên thì điện thoại reo cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, cậu Minh, hay dưới nhà có chuyện gì à ?
- Vâng cậu ạ.
- Mày đang ở đâu đấy ? nói chuyện được không ?
- Vâng cậu cứ nói đi
- Cái Ly con chú Phát nó chuẩn bị ra HN học đấy, chú Phát bảo tìm cho nó cái nhà ở.
- Vâng, nó cũng vừa gọi cháu. Mà sao cậu không bảo chú ấy mua lấy một cái cho cái Ly nó ở, chứ tiểu thư như nó ở trọ sao được ?
- Thì chắc là sẽ mua, nhưng còn từ từ, thời gian đầu mày cứ tìm nhà cho nó.
- Vâng cũng được, để mai ngày kia cháu tìm xem. Cháu chào cậu.
Vừa cúp maý xuống thì lại thấy lão Phương gọi, quanh đi quẩn lại vẫn là chuyện cái Ly, mà chốt hạ vẫn là tôi phải đi tìm nhà cho nó ở.
Đang tính mai nhờ thằng em ở quán đi tìm hộ thì lại điện thoại, bỏ ra thì là mẹ tôi gọi, vãi, chẳng lẽ mẹ cũng biết cái Ly
- Vâng con nghe mẹ.
- Uh, con đang ở đâu đấy ?
- Dạ con đang trên quán nhưng cũng không có việc gì, con đang ngồi chơi, mẹ ăn cơm chưa ?
- Rồi, mẹ đang ngồi uống nước với cậu Minh mày đây. Cậu vừa nói chuyện có bạn thân cậu có con bé con chuẩn bị ra học đại học ở HN ( mẹ tôi không biết việc tôi có quen chú Phát và cái Ly, chuyến đi SG của tôi mãi về sau khi tôi ra trường mẹ mới biết. Sau này tôi cũng biết là mẹ cũng biết chú Phát, thời cậu tôi và chú Phát làm ăn với nhau, chú Phát thường xuyên ăn ngủ nhà ông bà ngoại tôi )
- Vâng thế sao ạ ?
- Con bé đó tiểu thư lại mới ra sợ lạ nước lạ cái, nhà mình chỉ có mỗi mình con ở, mẹ định cho nó ở nhà mình, chờ chú ấy mua được nhà thì nó chuyển.
- Con thì chẳng sao đâu, nhưng có sợ chú ấy với đứa kia nó ngại thôi. Nó về nhà mình, có gì con ở trên quán một thời gian cũng được.
- Không cần, lần này nếu nó vào ở, nhà nó sẽ có một cô osin đi cùng, nó ngủ với cô osin ở trên tầng 3.
- Ô, thế thì ngon. Thế lúc nào nó chuẩn bị ra mẹ điện cho con nhé. Vâng,con chào mẹ.
Tôi thở phào, thế là đỡ phải đi tìm nhà, mà mấy hôm nữa cái Ly ra, lại có osin đi cùng, đời tươi rồi.
Cả tuần hôm đó tôi khá vui vẻ, việc sắp được gặp cô bạn tiểu thư làm tôi vui lên nhiều, hơn nữa lại sắp có người về ở cùng, nhà cũng có hơi người, bớt lạnh hơn ( tôi thời gian trước toàn ở quán là chính, vì về nhà cũng buồn)
Tôi dọn dẹp lại nhà cửa, gọi thợ sửa lại điện nước. Rồi tôi cũng mua thêm ít bát đũa xoong nồi, cắm lại tủ lạnh. Đm, thời gian trước mang tiếng có người mà như cái nhà hoang.
Rồi ngày mà chú Phát và Ly ra cũng đến. Hôm đó lão Phương đi đón, còn tôi ra chỗ nhà hàng, đặt chỗ chuẩn bị tiệc liên hoan. (Truyện từ Blog-Truyen.Com)
Vừa chuẩn bị xong xuôi thì lão Phương cũng về đến. Nàng từ trên xe bước xuống, vẫn cái phong thái tiểu thư đó, nhưng kiểu tóc mới làm nàng trông xinh hơn nhiều. Chú Phát tiến tới, tôi đưa 2 tay ra nắm tay chú :
- Cháu chào chú ạ.
- Chào chàng trai trẻ, dạo này nhìn phong độ gớm nhỉ.
- Dạ, cháu cám ơn chú. Thôi chú với mọi người vào đi ạ.
Tất cả bước vào, nàng đi qua, nháy mắt với tôi. Vào bàn tiệc, nàng chạy lại nhận chỗ ngồi cạnh tôi. Tất cả nâng ly chúc mừng buổi gặp mặt. Được một lúc, chú Phát bảo :
- Đợt này cái Ly ra đây học, phải nhờ thằng béo nhiều đấy.
- Dạ chú quá lời, đợt trước chú đã giúp an hem cháu nhiều quá rồi, cháu giúp Ly có tý chút ăn thua gì ạ. Hơn nữa chú lại là bạn cậu Minh, hôm nọ mẹ cũng gọi cho cháu ạ.
- Uh thế được rồi, chú uống với mày một ly.
Uống xong ly rượu, lão Phương quay sang bảo chú Phát :
- Anh à, nhìn 2 đứa cũng đẹp đôi quá còn gì.
- Uh, lần này ra kiểu gì cũng phải kiếm con rể, nếu mà được thằng béo thì tốt quá.
- Ba này, trêu con – nàng phụng phịu.
- Thôi đi cô ạ, thích bỏ mẹ đi còn sĩ – lão Phương chen vào
Tất cả phá lên cười, tôi cũng cười, quay sang nhìn nàng mặt đang đỏ ửng lên vì ngượng.

Ý kiến bạn đọc { 0 }

Ý kiến của bạn

Chào mừng bạn đến với TruyenCuatToi.Com - Chúc Bạn Online Vui Vẻ